Editor: Bắc Chỉ.
Hoắc Trường Lâm mặc một thân tây trang, tóc chẻ ngang*, dáng người thon dài, nhìn văn nhã tuấn mỹ, nhưng ngôn ngữ cử chỉ không hề tương xứng với vẻ ngoài của cậu, trực tiếp luồn tay qua nách Khương Nhuế bế lên, một tay xoa tóc cô rối tung, lại nắn bóp mặt cô, vừa véo vừa tiếc nuối nói: "Chậc, sao thịt trên mặt ít thế này?"
*Nguyên văn là tóc trung phân = tóc chẻ đôi/ bổ đôi:vv nhìn không khác gì Đan Trường anh ba nước mình ấy:vvv nếu còn vuốt vuốt keo nữa lại nhìn giống Xuân tóc đỏ trong Số đỏ:vv
"Nhị ca, mau thả em ra! Ai nha đau quá ——" Khương Nhuế mặt bị cậu véo đến biến hình, tóc cũng thành tổ chim, chân tay phành phạch, muốn đẩy lại đẩy không ra ma trảo, gấp đến độ mặt đỏ lên, vội vàng cầu cứu: "Đại ca lục ca mau cứu em!"
Hứa Hán Sinh vừa muốn đứng lên, có người nhanh hơn anh một bước, Hoắc Trường Diệu kéo Khương Nhuế ra khỏi ngực Hoắc Trường Lâm, bảo hộ ra phía sau, khẽ nhíu mày, "Lớn như vậy, giống bộ dáng gì?"
Khương Nhuế vội cầm dụng cụ kim loại soi bộ dáng của mình, tóc rối loạn, trên mặt đỏ ửng, quần áo cũng nhăn dúm dó, từ tiểu thư tinh xảo thời thượng biến thành bà điên.
Cô tức giận dậm chân, "Nhị ca thật đáng ghét!" Nói xong liền vội vàng lên lầu thay quần áo tu chỉnh nhan sắc.
Hoắc Trường Lâm đứng ở tại chỗ cười to ra tiếng, vừa cười vừa nói với hai người, "Đại ca, lục đệ, đã lâu không gặp."
Hoắc Trường Diệu nhìn Khương Nhuế biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-deu-yeu-ta/1070938/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.