Editor: Bắc Chỉ. Quản gia an bài phòng khách cho Khương Nhuế ở lầu hai, thư phòng và phòng ngủ Lâu Văn Viễn đều ở lầu ba, sáng sớm ngày hôm sau, hắn mặc chỉnh tề, mới vừa đi xuống hai ba bậc thang, liền thấy hành lang lầu hai có người đang đứng. Cô vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, dép cũng chưa xỏ, chân trần đạp lên trên thảm. "Ở đây làm gì?" Lâu Văn Viễn hỏi cô, lại nói: "Quay lại đi dép vào." Khương Nhuế nhìn kỹ sắc mặt hắn, chân như vỏ sò trắng nõn tinh xảo, không tự giác ở trên thảm nhẹ nhàng cọ, cẩn thận hỏi: "Lời chú nói tối qua là thật sao?" Thấy cô tựa hồ hối hận, Lâu Văn Viễn đem tầm mắt từ chân thu lại, cong môi nói: "Cháu hy vọng là thật hay giả?" "Đương nhiên là thật." Khương Nhuế dồn dập mà nói. Lâu Văn Viễn ngẩn ra, gật gật đầu, "Vậy là thật. Đi dép thay quần áo, xuống lầu ăn cơm." "Vâng, chú chờ tôi lát." Khương Nhuế vội vội vàng vàng chạy về phòng, chỉ qua hai phút quần áo đã thay xong. Ngày hôm qua bộ váy da kia đương nhiên không thể mặc lại, bộ quần áo hôm nay là đêm qua quản gia gọi người mua về. Áo lông màu trắng gạo rộng thùng thình bao lại thân thể tinh tế thon thả, tóc tùy ý búi ở sau đầu, trên mặt không có cố ý trang điểm diễm lệ, sạch sẽ, cả người thanh xuân hoạt bát, nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn. Trên bàn cơm, Khương Nhuế nhìn nhìn đồ ăn trước mặt mình, quay đầu đối Lý tẩu nói: "Lý tẩu, tôi muốn ăn bánh dung nham (lava cake),giờ có không?" "Có có có." Lý tẩu liên tục gật đầu, vội đi phòng bếp bưng ra một phần. Lava cake là loại bánh Chu Kiều Kiều thích ăn, trước kia tới tìm Lâu Minh Lãng, Lý tẩu đều sẽ chuẩn bị cho cô. Nhưng mấy lần cô tới Lâu gia, lần nào cũng không ăn, Lý tẩu cho rằng cô thay đổi sở thích. Hiện tại xem ra, sở thích không thay đổi, chỉ là lúc trước không có tâm tình mà thôi. Khương Nhuế tâm tình tốt thể hiện rõ ràng, ăn cơm sáng khóe miệng đều vểnh lên, dùng thìa đào miếng bánh, chocolate bên trong chảy ra, vui vẻ ngâm nga. Trên bàn cơm Lâu gia từ trước đến nay an tĩnh, Lâu Văn Viễn nhìn cô một cái, Khương Nhuế lập tức im tiếng, thè lưỡi. Bộ dáng này, làm Lâu Văn Viễn tâm sinh nghi lự (nghi vấn + do dự). Hắn cho rằng sáng nay sẽ thấy bộ dáng hoảng loạn của cô, vọt tới trước mặt hắn nói cô hối hận rồi, hắn lại không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng, hắn không cho rằng, cô vì có thể kết hôn cùng hắn mà vui vẻ ra mặt. Chẳng lẽ hận ý cô dành cho Lâu Minh Lãng thâm hậu như vậy, dù chỉ có một cơ hội trả thù liền vui vẻ? Cô không phải vì yêu thích hắn đúng không? Bởi vì ánh mắt hắn dừng trên người cô, động tác Khương Nhuế càng ngày càng câu thúc (gò bó, trói buộc),cuối cùng thật sự chịu không nổi, ủy khuất nói: "Tôi cũng chưa phát ra tiếng, chú còn nhìn chằm chằm tôi như thế làm gì?" Lâu Văn Viễn thu hồi tầm mắt. Khương Nhuế ngắm ngắm hắn, lại nói: "Chú có thể cho tôi số điện thoại của chú không?" "Có việc?" Khương Nhuế chọc chọc bánh kem, ấp a ấp úng: "Không có việc gì thì không thể cho sao? Tôi, tôi cho rằng chúng ta hai người..." Còn chưa dứt lời, nhưng Lâu Văn Viễn nghe hiểu. Hắn đáp ứng kết hôn với cô, xem ra, quan hệ hai người không giống như trước, cho nên cô muốn số điện thoại riêng của hắn. "Không cho thì thôi." Thấy hắn không nói chuyện, Khương Nhuế bĩu môi nói. Lâu Văn Viễn có chút không rõ suy nghĩ của cô, cô sợ hắn như vậy, hắn cho rằng sau khi đồng ý, cô sẽ gấp không chờ nổi rời xa hắn, rốt cuộc mục đích đã đạt được, còn ở đây tốn công phu làm cái gì? Chẳng lẽ sợ hắn đổi ý, không thay cô đối phó Lâu Minh Lãng? Nếu là như vậy, thật không cần thiết. Hắn đã nói sẽ không chủ động đối phó Lâu Minh Lãng, nhưng chưa nói người khác tới trêu chọc gã khi còn không phản kích. Thương trường đối phó với địch, đối thủ nếu quá mức nhỏ yếu, thường thường không thú vị gì. Chỉ có làm người ta có hy vọng cách đó không xa, lại tan biến lần lượt ngay trước mắt, giáo huấn như vậy mới đủ khắc sâu. Khương Nhuế bĩu môi một lát, rất nhanh đem việc này quên mất, "Lát nữa tôi sẽ về nhà nói chuyện này với ba, để ông ấy ra mặt từ hôn cùng Lâu Minh Lãng, chú thấy thế nào?" "Ừ" Lâu Văn Viễn gật đầu. "Vậy, việc của chúng ta?" Lâu Văn Viễn liếc nhìn cô một cái, trên mặt mỉm cười, "Không cần gấp gáp, chờ ta chọn ngày đến Chu gia thăm hỏi." "Ai sốt ruột?" Khương Nhuế nhỏ giọng lẩm bẩm, một lát sau lại toái toái nhắc mãi: "Đã đồng ý kết hôn, đến cái dãy số cũng không cho tôi, thật nhỏ mọn." Hai người bọn họ nói chuyện nội dung không cố ý che dấu, người hầu chung quanh nghe thấy được, trên mặt không cách nào ngụy trang bộ dáng bình tĩnh, đáy lòng là sóng gió cuồn cuộn. Tuy rằng thời gian này Khương Nhuế thường xuyên tới cửa, làm bọn họ cảm thấy khác thường, nhưng cô và Lâu Văn Viễn cũng không có thân cận tiếp xúc gì, đối với kính sợ Lâu Văn Viễn, bọn họ càng không dám nghĩ trật sang hướng khác, ai biết lập tức bị tin tức khủng bố đâph vào mặt. Thúc thúc đoạt vị hôn thê của cháu trai, việc này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Cảng Thành đều phải chấn động. Cho dù Lâu Văn Viễn ngầm đồng ý, bọn họ cũng không có can đảm truyền ra bên ngoài. Ăn xong cơm sáng, Lâu Văn Viễn chuẩn bị ra cửa, khi rời đi hỏi Khương Nhuế: "Để tài xế đưa cháu trở về?" "Không cần, tôi tự lái xe." Hắn liền không nói thêm nữa. Khương Nhuế còn ở lại hưởng thụ bữa sáng, quản gia bỗng nhiên đưa cho cô một tấm danh thiếp, "Đây là tiên sinh giao cho Chu tiểu thư." So sánh với lúc trước, thái độ của ông lễ phép bề ngoài, nhiều thêm một phần cung kính. "Cảm ơn." Khương Nhuế vui mừng nói lời cảm ơn, vội móc điện thoại ra đem dãy số lưu lại, hơn nữa gửi ngay một tin nhắn: "Đây là số của tôi." Lâu Văn Viễn đã đi xa, trên đường núi quanh co, hắn móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, không để ý đến. Nhưng chẳng được bao lâu, lại nhận được tin nhắn thứ hai: "Có phải chưa tới dưới chân núi đúng không? Bảo tài xế chú ý một chút." Lâu Văn Viễn vẫn cứ không trả lời. Rất nhanh nhận được cái tin nhắn thứ ba: "Sao chú không nói lời nào? Chẳng lẽ xem văn kiện ở trên xe sao? Lòng dạ hẹp hòi cận lòi mắt ra, đến lúc đó kính sẽ như cái đế chai bia." Lúc sau không còn tin nhắn khác nữa, Lâu Văn Viễn nhìn chằm chằm giấy tờ trên tay, đêm qua thanh âm cô khóc nức nở quanh quẩn ở bên tai. "Tôi sẽ thích chú, tôi sẽ yêu chú!" Cho nên hôm nay cô làm một loạt hành động khác thường, chính là vì thực hiện những lời này? Hắn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên sắc mặt cổ quái mà cười. "A, nực cười." Lời editor: Tuy biết thỉnh thoảng mới có 2 chương, không đủ cho các nàng ăn no, nhưng ta mỗi ngày đều đang cố gắng. Chaizo └(^o^)┘ (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ 12/06/2019 – Hoàn thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]