Hai tuần sau, Phó Tranh đưa ba anh em đến quán ăn của bà ngoại chơi. Cứ chủ nhật hàng tuần là ba anh em lại đến 'phá' quán bà ngoại.
Bọn trẻ thích thú trả nghiệm công việc làm phục vụ, công việc cũng khá nhàn, những nhân viên tí hon xếp hàng nối đuôi nhau, trên tay mỗi đứa là một đĩa đồ ăn hoặc đồ uống, giống như một đoàn tàu tutu xình xịch:
"Món ăn của quý khách đã sẵn sàng. Chúc hai vị thưởng thức ngon miệng"_ Giọng nói non nớt pha chút trưởng thành của Phó Trạch Phong vang lên đầy lịch lãm.
Thực khách ở đây cũng vì thế mà tăng lên không ít nhờ mấy nhân viên nhí này. Đặc biệt là vào chủ nhật, khách đến đông tới nỗi không có bàn để ngồi lại ăn. Có những người vào quán chỉ mua vài món ăn nhanh để tranh thủ cưng nựng bọn trẻ. Mà mấy nhân viên này làm cũng có thời gian cả, chỉ làm từ 8h đến 10h là nghỉ không làm nữa, có trả thêm lương cũng 'say no'.
Đang trong giờ hành chính, có một nữ khách cùng dẫn theo một cậu nhỏ ăn mặc complet mini chỉnh tề đến, thoạt nhìn cậu bé tuy nhỏ mà rất sang trọng. Do quán đã hết bàn ăn tại chỗ nên chỉ có thể ngồi vào ghế chờ--nơi dành cho những người ngồi chờ đồ ăn rồi mang về luôn. Trên băng ghế, cậu bé kia tỏ vẻ nóng lòng, liên tục ngó nghiêng như tìm kiếm thứ gì.
"Cậu chủ khó chịu sao? Hay trong này ngột ngạt quá, để tôi dẫn cậu ra ngoài cho thoáng được không?"_Người nữ hầu bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-day-em-lam-giang-ho-nhe/2171649/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.