Để lại sự kinh ngạc của mọi người, Lãnh Mặc Phàm ôm Băng Di đi vào thang máy. Lý Mỹ Nhu tuyệt vọng nhìn cửa thang máy đóng lại mà nước mắt rơi xuống, chỉ vì một lúc nhất thời mà cô phải rời xa anh mãi mãi? Cô không cam tâm,...Lý Mỹ Nhu đứng dậy rời khỏi tập đoàn dưới sự vui mừng của tất cả nhân viên. Ai kêu ngày thường cô ta hay ăn hiếp họ? Như vậy là đáng đời... cái này gọi là vui khi người gặp họa
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Lãnh Mặc Phàm ôm Băng Di đi vào phòng làm việc trước sự ngỡ ngàng của trợ lý Hàn và một vài thư ký, trợ lý thư ký khác. Vào tới phòng, anh ấn Băng Di ngồi xuống ghế sofa rồi đi ra ngoài, nhưng rất nhanh trở lại, trên tay còn cầm túi chườm đá.
"Để em, anh ăn cơm đi".
Băng Di lấy đồ từ tay Lãnh Mặc Phàm rồi chỉ vào cặp lồng. Lãnh Mặc Phàm ngồi xuống mở ra, bên trong toàn là những món anh thích.
"Bà xã thật tốt".
Vừa nói anh vừa cho thức ăn vào miệng, rồi gật đầu. Băng Di nhìn anh ăn rất vui vẻ thì nhớ mình chưa ăn sáng, bây giờ cảm thấy hơi đói. Lãnh Mặc Phàm như hiểu được suy nghĩ của cô, liền gắp miếng sườn sào chua ngọt đưa lên miệng Băng Di. Cô cũng không từ chối mà há miệng đón lấy.
"Bà xã, em có ăn sáng?"
Băng Di lắc đầu, Lãnh Mặc Phàm chỉ biết thở dài kéo cô ngồi lên đùi mình rồi nói
"Lần sau không được như thế nữa".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-chieu-phu-nhan/2700698/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.