Sở dĩ Tử Hạ xin lỗi là do bang quy, đắc tội với bề trên đều phải như vậy và bị điều đi khu rừng "Tử thần" ba tháng. Băng Di nhướng mày, bỗng nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Chuyện gì xảy ra sau đó cô không hề biết. Lãnh Mặc Phàm thấy Băng Di ngã liền nhanh tay ôm cô vào lòng. Bế Băng Di lên, đi thẳng ra ngoài không thèm liếc Tử Hạ một cái nhưng không quên để lại câu nói cho Tử Hạ
" Phạt theo bang quy."
"Dạ".
Trên đường trở về phòng, mọi người giúp việc đều không khỏi mắt chữ A mồm chữ O nhìn lão đại, nhưng Lãnh Mặc Phàm xem mấy người họ rồi bước đi. Lên tới phòng đã thấy Du Tuấn và Du Anna ở đây. Hai người họ có mặt ở đây là do lúc nãy anh đã ra lệnh cho gọi họ.
"Xem cô ấy thế nào?"
Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng đặt Băng Di xuống. Du Tuấn và Du Anna bắt đầu kiểm tra tổng quát. Một hồi sau, Du Tuấn lên tiếng
"Cô ấy không sao, tuyệt đối không được vận động mạnh".
Du Tuấn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tuyệt đối",Lãnh Mặc Phàm gật đầu như đã hiểu.
Sau khi kiểm tra xong, không có gì bất ổn thì hai người họ mới ra về. Lãnh Mặc Phàm ngồi cạnh giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Băng Di mà nở nụ cười. Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng nằm xuống, ôm Băng Di vào lòng rồi chính mình cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có ánh trăng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-chieu-phu-nhan/2700666/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.