Lúc này họ đang đứng trước cánh cửa mạ vàng, được trạm khắc tinh xảo, cánh cửa to sừng sững. Bên trong là tòa biệt thự, không phải nói là tòa lâu đài nguy nga.
Băng Di hít một hơi thật sâu, rồi ấn chuông cửa. Một hồi sau, cánh cửa mạ vàng từ từ mở ra. Lãnh Mặc Phàm nắm tay Băng Di đi vào. Trên đường đi được lát bằng sỏi xanh, hai bên là cây cối hoa cỏ. Đặc biệt là loại hoa tường vi trắng, loại hoa mà mẹ cô thích nhất. Gió thổi qua làm tóc Bâng Di bay bồng bềnh, chiếc đầm xuông hồng cũng theo gió mà đong đưa. Băng Di và Lãnh Mặc Phàm đứng trước cửa, lúc này người ra mở cửa là Lạc Ái Tư Nhã
"Cô đến đây làm gì?"
"Tôi có chuyện muốn tìm ông Lạc Ái Thành".
"Cô là ai...."
"Cho họ vào."
Lời nói của Lạc Ái Tư Nhã bị cắt ngang bởi một giọng của người trung niên đang ngồi trong phòng khách. Lạc Ái Tư Nhã bực mình dậm chân một cái rồi nhường đường cho Lãnh Mặc Phàm và Băng Di.
Hai người bước vào thấy có rất đông người đang ở phòng khách, họ không đi làm? Sao đều tập trung ở đây?
"Cháu là..."
Một ông cụ tầm bảy mươi tuổi nhìn thấy Băng Di thì kinh hỉ. Rất giống, rất giống với con gái út của ông đã mất mười bốn năm trước do tai nạn xe cộ.
"Chào ông, cháu là Hàn Băng Di. Đây là chồng cháu, Lãnh Mặc Phàm"
Băng Di lễ phép cúi chào, Lãnh Mặc Phàm cũng gật đầu coi như chào hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-chieu-phu-nhan/2700653/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.