**ĐÔI LỜI CỦA BÀ TÁC GIẢ VÔ LIÊM SỈ** :
CẢNH BÁO KHÔNG CÓ CẢNH H
VUI LÒNG SUY NGHĨ KĨ TRƯỚC KHI XEM
CÓ CHUYỆN GÌ THÌ TA KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐÂU ĐẤY !
VÀ ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT LÀ TÁC GIẢ RẤT MONG MANH, DỄ VỠ VÌ VẬY XIN CÁC ĐỘC GIẢ ĐỪNG BUÔN NHỮNG LỜI CAY ĐẮNG !
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
“Anh đang làm cái gì vậy ! Bỏ tôi ra, nhanh l..."
Việt Bân nói lớn, anh muốn cầu mong một sự giúp đỡ nào đó từ bên ngoài mà quên rằng tất cả căn phòng tại nơi này, toàn bộ đều được xây dựng bằng vật liệu cách âm theo yêu cầu của mình.
Nhưng coi bộ là Quốc Thiên không quan tâm đến lời nói của Việt Bân, hắn ta chẳng nói chẳng rằng mà khóa cái đôi môi khiêu gợi kia lại.
“Đừng ! Bỏ ra !" Dùng hết sức bình sinh, Việt Bân cố gắng đẩy hắn ta ra. Gương mặt anh hơi ửng đỏ vì ngại ngùng, nhưng vẫn có vài phần tức giận.
Còn Quốc Thiên thì sao ? Hắn ta nhìn anh, mắt hơi trợn lên vì ngạc nhiên. Chẳng phải là Khiết Lam đã bỏ xuân dược vào ly rượu của Việt Bân rồi sao ! Hay là cô ta đang chơi hắn ! Những việc này hắn ta thật sự không tài nào hiểu được.
“Con mẹ nó ! Chơi ông mày à ?"Quốc Thiên nhỏ giọng chửi Khiết Lam, tại sao tới tận lúc này mà thuốc còn chưa phát huy tác dụng vốn có của nó nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193112/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.