Quốc Thiên nghe Khiết Lam nói vậy liền không chần chừ nữa mà tiến hành “công việc" chính. Còn Khiết Lam thì lại tiếp tục xem free mọi thứ.
Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến sáng hôm sau....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Việt Bân tỉnh dậy bởi những tia sáng của Mặt Trời đang chiếu qua cửa sổ. Từ từ ngồi dậy, khó khăn lắm anh mới có thể lết người ra khỏi phòng.
Bây giờ điều anh cần nhất là được sống một cách yên ổn, không có sự dòm ngó của những người xung quanh sau một đêm dài mệt mỏi.
Nhưng trái lại, trên đường đi từ phòng của anh đến nhà tắm, anh đã nhận được biết bao nhiêu ánh mắt kì lạ, những nụ cười mỉm từ người hầu xung quanh. Dường như, mọi chuyện của của anh và Quốc Thiên đã bị họ biết hết.
Anh bước vào nhà tắm, nhìn lên chiếc gương soi, anh thấy, xung quanh vùng cổ mình, đâu đâu cũng có những vết “muỗi đốt".
Anh đứng dưới vòi sen, cố gắng rửa sạch mọi thứ nhưng không thể. Chuyện hôm qua làm cho anh như muốn độn thổ vậy :
“Ây da ! Thật là... Haizzz"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau khi bước ra từ trong nhà tắm, Việt Bân liền đi đến phòng khách. Vừa đến nơi, đập vào mắt anh là hình ảnh tên vô liêm sỉ đó ngồi thư thả trên ghế sô pha, tay cầm tách trà thong thả uống :
“A ! Em đã thức rồi sao, Tiểu Bảo Bối !"
“Anh...Anh....Cái tên vô liêm sỉ kia !" Việt Bân nói, hiện tại việc anh muốn nhất là được đánh chết cái tên kia.
“Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193108/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.