Khiết Lam ở ngay sau Quốc Thiên, cô mặc một bộ comple trắng, từ từ dắt tay Tuyết Nhi đi vào. Cô nhẹ nhàng và ôn nhu với Tuyết Nhi hơn hẳn những người mà cô bé đã từng gặp.
Tuyết Nhi thì bỗng chốc trở nên dịu dàng, nền nã hơn so với lúc trước. Gương mặt nó lúc này đỏ ửng vì ngại ngùng, rất ít khi nó được người khác dắt tay mà hôm nay người đang cầm tay nó lại chính là người nó thần tượng nhất, vì thế việc nó đỏ mặt cũng không có gì là lạ.
Còn về phần bà nội của Khiết Lam và Việt Bân, ngay lúc mọi người đã ổn định thì bà cũng đi vào biệt thự. Khuôn mặt bà mang vẻ nhân từ, bà từ từ bước vào, nhẹ nhàng như những cánh hoa đào khi rơi xuống mặt nước hồ phẳng lặng.
Còn cha của Khiết Lam và Việt Bân là Chu tổng thì đi theo sau mẹ mình, ông dìu tay bà đi lên chiếc bật thềm trắng vốn đã dốc còn khá trơn trượt.
“Thưa mẹ, rất mừng khi mẹ chẳng ngại đường xá xa xôi mà đến đây. Con cùng với các cháu cũng đã chuẩn bị cho mẹ một bất ngờ nhỏ !"
Giọng nói của Chu phu nhân vang lên, sau đó thì Khiết Lam đi tới, thì thầm một cái gì đó vào tai bà, xong xuôi, cô dẫn bà lên căn phòng đã chuẩn bị sẵn. Trước khi đi, cô còn nói với mọi người :
“Một lát nữa, khi bà nội đã thay quần áo xong, chúng ta hãy tập hợp ở phòng khách, được chứ !"
Vậy là cô dẫn bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193102/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.