Kể từ sau ngày hôm đó, mối quan hệ của Quốc Thiên và Việt Bân cũng cải thiện ít nhiều, tuy vậy, mối quan hệ của những người trong Chu gia với hắn lại ngày càng tồi tệ hơn.
Và cũng từ sau chuyện hắn ta làm cho Việt Bân bị thương, Chu tổng đã từ mặt hắn, không còn cho hắn có cơ hội để bước vào Chu gia một lần nào nữa, dù chỉ một lần.
Mặc cho hắn có quỳ trước cổng biệt thự mỗi ngày đi chăng nữa....
Còn Việt Bân, ngày ngày vẫn nhìn ra khung cửa sổ, vừa buồn bã vừa bất lực nhìn hắn quỳ gục trước cổng, gương mặt tối đen.
Bất kể là có ai đến khuyên bảo hắn, thì hắn cũng mặc, vẫn cứ quỳ ở đó, hằng ngày đều vậy, cứ đến 7 giờ tối, hắn lại trở về Bạch gia
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến một tuần sau...
Hôm ấy là một ngày mưa, ngày mưa đầu mùa, trong lúc hắn đang quỳ thì có một trận mưa đổ xuống, không ngớt.
Nhưng hắn ta vẫn không để tâm đến, vẫn cứ cứng đầu, quỳ gục xuống tại đó.
Rồi một lát sau, có một thuộc hạ của hắn hớt hải chạy đến, đó là Sở Tiêu. Cậu ta tay cầm chiếc ô, lo lắng chạy về phía hắn :
“Lão đại, mưa rồi, mau về thôi, nếu dầm mưa, ngài sẽ bị cảm mất !"
Cho dù vậy, Quốc Thiên vẫn cứ như pho tượng đá, trơ trơ, quỳ tại đấy, hắn ta nói như một người mất hồn, không ngữ điệu, không cảm xúc :
“Đi đi, ta còn phải đợi Việt Bân nữa !"
Sở Tiêu nghe vậy, biết là bản thân không thể thay đổi được điều gì, cậu đành bước đi, bất lực nói nhỏ :
“Mong là, anh ta sẽ đến ! Mong là vậy...."
Sau khi Sở Tiêu đi, một chút sau, từ bên trong cánh cửa gỗ xa cách của biệt thự, Việt Bân chạy ra, mặc cho Diệp Trân có ngăn lại, anh cầm trên tay một chiếc dù, chạy bán sống, bán chết.
Anh vụng về mở cổng ra, xong rồi thì chạy đến, ôm chầm lấy hắn.
Quốc Thiên lúc này mới lấy lại lý trí, hắn ta hơi trợn mắt lên, nhưng rồi lại thôi.
Việt Bân ôm hắn thật chặt, thầm thì bên tai hắn :
“Đồ ngốc, anh việc gì phải làm những chuyện như thế này chứ ! Anh đã làm cho em lo lắng lắm có biết không."
Hắn lại cực kỳ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên, anh xưng hô với hắn như thế \- một cách thân thiết.
Rồi Việt Bân bỗng nhiên òa khóc, hai người lúc này quần áo đều ướt sũng, chiếc dù mới nãy anh đem ra cũng đã nằm sõng soài trên nền đất.
Từ trên tầng hai của tòa biệt thự nhìn xuống, Khiết Lam cười thầm, quả thật việc này cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.
Khiết Lam cầm trên tay chiếc điện thoại, lén lút quay lại cảnh này, cô muốn chứng minh cho mọi người thấy, Việt Bân và Quốc Thiên sinh ra đã là của nhau, không ai có thể chen vào cuộc tình của họ cả, bất kể đó có là thần thánh hay ma quỷ.
Sau đó, Việt Bân dẫn Quốc Thiên vào trong biệt thự, trong đây lúc này cũng chỉ còn có Khiết Lam và một số người hầu khác, bởi ông bà Chu cùng với bà nội của anh cũng đã trở về Thượng Hải, không còn có thể quản anh được nữa... \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ :
Nếu như các bạn cảm thấy thanh niên Quốc Thiên cần được ngược thêm, thì cứ bình luận, bởi vì ta thấy, ngược nhiêu đây vẫn còn quá ít.
Còn về phần cái kết, ta đã quyết định nó sẽ là HE.
Và tiếp theo, cảnh ngược đau nhất truyện sẽ được xuất hiện ở chương 37, vì thế mọi người hãy chuẩn bị tinh thần, cũng như là vũ khí để đập Quốc Thiên \(vì đây sẽ là cảnh ngược thụ\).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]