Kể từ sau ngày hôm đó, mối quan hệ của Quốc Thiên và Việt Bân cũng cải thiện ít nhiều, tuy vậy, mối quan hệ của những người trong Chu gia với hắn lại ngày càng tồi tệ hơn.
Và cũng từ sau chuyện hắn ta làm cho Việt Bân bị thương, Chu tổng đã từ mặt hắn, không còn cho hắn có cơ hội để bước vào Chu gia một lần nào nữa, dù chỉ một lần.
Mặc cho hắn có quỳ trước cổng biệt thự mỗi ngày đi chăng nữa....
Còn Việt Bân, ngày ngày vẫn nhìn ra khung cửa sổ, vừa buồn bã vừa bất lực nhìn hắn quỳ gục trước cổng, gương mặt tối đen.
Bất kể là có ai đến khuyên bảo hắn, thì hắn cũng mặc, vẫn cứ quỳ ở đó, hằng ngày đều vậy, cứ đến 7 giờ tối, hắn lại trở về Bạch gia
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến một tuần sau...
Hôm ấy là một ngày mưa, ngày mưa đầu mùa, trong lúc hắn đang quỳ thì có một trận mưa đổ xuống, không ngớt.
Nhưng hắn ta vẫn không để tâm đến, vẫn cứ cứng đầu, quỳ gục xuống tại đó.
Rồi một lát sau, có một thuộc hạ của hắn hớt hải chạy đến, đó là Sở Tiêu. Cậu ta tay cầm chiếc ô, lo lắng chạy về phía hắn :
“Lão đại, mưa rồi, mau về thôi, nếu dầm mưa, ngài sẽ bị cảm mất !"
Cho dù vậy, Quốc Thiên vẫn cứ như pho tượng đá, trơ trơ, quỳ tại đấy, hắn ta nói như một người mất hồn, không ngữ điệu, không cảm xúc :
“Đi đi, ta còn phải đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193081/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.