Vũ Nguyên khi nghe xong thì khỏe môi có hơi nhếch lên , gã ta vừa lấy thêm một điếu thuốc từ trong bao , vừa định xoay người bước đi , thì bỗng dưng bị lời nói của người đối diện ngăn lại :
" Muốn đi thì cứ đi ! Nhưng làm ơn nhớ kĩ giúp , là bắt đầu từ hôm nay , đừng bao giờ lấy ra bất kì một điếu thuốc nào mà hút trước mặt anh mày.... "
Vũ Nguyên nghe chưa được hết câu đã sửng sốt , lão đại của gã từ bao giờ đã bỏ thuốc rồi , cái này đúng thật là chuyện lạ có một không hai . Ý định đi ra ngoài của gã cũng bị vụt tắt cũng vì lý do này, vội vàng cất đi điếu thuốc, Vũ Nguyên hỏi chỉ vỏn vẹn ba từ :
" Bỏ thuốc rồi ? "
Thái độ của Quốc Thiên vẫn rất dửng dưng , hắn ta lấy từ trong tay của Sở Tiêu chiếc khăn , chậm rãi lau máu trên lòng bàn tay , rồi trả lời một cách rất tỉnh :
" Ừ ! Bỏ thuốc đã hơn hai tháng rồi ! "
" Lý do thì sao ? "
" Chỉ là có một người đã tạo cho anh mày một động lực để bỏ thuốc thôi "
Vũ Nguyên nghe người đối diện nói thế thì khá ngạc nhiên, chẳng lẽ có một vị đại mỹ nhân nào đó đã hớp hồn tên lão đại vừa lạnh lùng , vừa khó tính đó sao ? Thật là đáng tò mò.
" Người mà anh vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193060/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.