Quốc Thiên đưa một tay qua eo của Việt Bân, giọng nói trầm thấp của hắn cứ thế mà vang lên vào tai người phía trước, từng âm thanh cứ như vậy mà phát ra :
“Đừng bỏ rơi tôi nữa, xin em đấy ! Tiểu Bảo Bối !”
Còn về phần Việt Bân lúc này có hơi khó xử, anh xoay người lại. Sau đó thì nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, anh nhẹ nhàng nói, thanh âm ấm áp đến tột cùng :
“Đừng lo, em sẽ không bao giờ bỏ rơi người mà em yêu đâu !”
Anh nói xong liền nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn anh lúc này, cũng không thể trách vì sao Quốc Thiên lại nhất kiến chung tình được !
Rồi Việt Bân nói tiếp : “Em yêu anh !”
Vừa nói xong thì Quốc Thiên liền ôm chầm lấy anh, hắn ta không nói một lời nào, ánh mắt chỉ có thể nhìn xa xăm. Hắn ta bây giờ có chút tiếc nuối, hiện tại đã không còn nhiều thời gian nữa rồi ! Chuyện gì đến cũng phải đến.
Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi, thật là tiếc mà, phải chi hắn còn một cách nào khác để thay đổi cục diện kia...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong khi đôi tình nhân kia bận phát cẩu lương cho con dân thì Khiết Lam lúc này đang tìm mọi cách để kế hoạch kia được hoàn thành một cách tốt đẹp.
Cô ngồi tại phòng của mình, trước mặt là màn hình laptop \- nơi đang hiển thị kết quả tìm kiếm : “Làm sao để chống lại Ông trùm hắc bang”.
Quả thật là bây giờ đây, Khiết Lam phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193050/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.