“Em đã thay trang phục xong chưa ?”
Vừa nghe tiếng của Khiết Lam vang vọng bên ngoài, Tuyết Nhi chợt tỉnh. Nó nhìn qua cửa sổ, thấy bầu trời đã nhuốm một màu đen tuyền thì khá bất ngờ. Cũng bởi đây là lần đầu tiên nó ngủ một giấc lâu đến thế, nên bây giờ đầu có chút đau.
Vì đợi khá lâu nhưng lại không nghe câu trả lời nên Khiết Lam có vẻ hơi hoảng mà xông vào phòng, nhưng cho đến khi thấy cô “tiểu thư nhỏ” của mình đang ngồi trên giường thì cô cũng ổn định trở lại.
Cô nhìn Tuyết Nhi bằng ánh mắt ôn nhu. Cô tiến lại gần chiếc móc quần áo, lấy từ trên đó xuống bộ hỉ phục đỏ, nhẹ nhàng nói :
“Thay trang phục đi, các khách mời đang đợi em ở bên ngoài đó. Cậu nhóc Thiên Tường kia cũng đã đi xuống sảnh chính tiếp khách, còn chị sẽ đứng đợi ở cửa, nên không cần phải ngại !”
Nói rồi cô từ từ đi ra khỏi cửa, tuy nhiên khi mới bước được vài bước chân, thì lại có một người ôm giữ cô lại.
Với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, cô quay đầu về phía sau, vì vậy liền thấy biểu cảm có chút buồn trên gương mặt xinh xắn của Tuyết Nhi. Như cảm thấy mình đã làm gì có lỗi, cô liền sốt sắng hỏi :
“Có chuyện gì sao ? Chẳng lẽ chị đã làm em buồn rồi à ?”
Nhưng đáp lại câu hỏi của cô chỉ là sự im lặng của người kia. Cô lúc đầu có chút lo lắng, nhưng khi nghĩ kĩ lại thì cô nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/3193033/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.