Sau khi Khiết Lam đi mất, Việt Bân cũng tính về nhà. Nhưng khi anh chuẩn bị đi ra ngoài thì Bartender chạy ra, ngăn anh lại :
“Xin lỗi ! Nhưng quý khách vẫn chưa thanh toán hai ly Black Russian và Daiquiri !"
Việt Bân nghe anh ta nói thế thì ngượng chín mặt, lần này đã là lần thứ n Khiết Lam bắt anh trả tiền rồi và đây cũng là lần thứ n anh gặp trường hợp làm anh phải ngượng đến như thế.
“Chị ấy lại như thế nữa ! Haizz..." Việt Bân lẩm bẩm, tay cầm tờ tiền đưa cho chàng Bartender tên Lục Ninh.
Nhưng cũng may cho Việt Bân , lúc trước khi anh và nó chuẩn bị kế hoạch ra khỏi Bạch gia, nó đã lén đưa cho anh một chiếc thẻ tín dụng, bên trong có hơn một vạn tệ. Nó nói đây là số tiền anh có thể sử dụng nếu có gặp chuyện tất trắc.
Mới đầu, anh còn từ chối, nhưng nó nói với anh, vẻ đầy thuyết phục :
“Thầy Chu ! Bên trong chiếc thẻ này chỉ có tầm khoảng hai trăm hai mươi tám tệ, rất ít ! Thế nên thầy cứ nhận lấy, cứ coi như là em trả cho thầy lại tiền những bữa thầy bao em món đậu phụ thối !"
Khi thấy anh lộ ra vẻ nghi ngờ, nó lại nói tiếp, tay dúi tấm thẻ vào tay anh : “Mật khẩu là 911**169 ! Thầy nhớ rõ nhen !"
Vậy nên anh mới miễn cưỡng nhận chiếc thẻ tín dụng đó, chứ anh nào muốn đâu ! Nên lúc mà anh biết bên trong chiếc thẻ có hơn một vạn thì anh bất ngờ lắm, nhất quyết phải trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/151179/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.