Chương trước
Chương sau
" được rồi, đường trở về còn xa lắm, mệt không ?, ngủ một chút đi".

Đầu ngón tay của hắn xoa nhẹ trên mi tâm của cô, làm mắt cô dịu xuống, thoải mái đến hít mắt mơ màng.

" em ngủ một chút, anh cũng chợp mắt một chút đi". Cô thủ thỉ.

" ừ, đến đây, anh ôm em ngủ". Hắn đề nghị, đương nhiên Tang Hỷ Dao không từ chối rồi, nghiêng người, né tránh cái tay bị thương, vui vẻ nằm tựa vào người hắn.

Hoắc Tiêu lại nhíu mi:" một lát trở về để Lão Tam xử lý vết thương cho em... xin lỗi...".

" đừng nói như vậy, không cho nói nữa".
Cô nhăn mặt nhìn hắn, biết hắn lại cảm thấy áy náy rồi.

" ngủ đi, không nói nữa...tiểu hung dữ". Hắn bị cô nộ một chút, không cảm thấy sợ hãi mà bật cười.

Tang Hỷ Dao vòng qua ôm eo hắn, thõa mãn, từ từ đi vào giấc ngủ.

Ước chừng 20 phút sau, Hoắc Tiêu đang ngủ bỗng tỉnh giấc, thần sắc tỉnh táo giống như hắn chưa bao giờ ngái ngủ, hắn thương yêu nhìn cô một lút, sau đó tiếp tục làm công việc của chính mình.

Một tay ôm trọn cô, hắn lại gọi điện thoại cho thuộc hạ, lại là người cũ vừa nãy.

" tiếp tục". Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Bên kia hiểu ý tiếp tục báo cáo:" Vượng Tu ngài ấy đã trở về.... Tiểu thư Vượng Tú Miên thì bị ngài ấy mang đi, từ lúc trở về chỉ thấy mặt một lần thì không còn thấy mặt nữa, lão đại có khi nào Tiểu thư gặp nguy hiểm không?".

Thuộc hạ bên mỹ vẫn chưa nghe nói về việc làm của Vượng Tú Miên, vì vậy vẫn còn rất hoang mang.

"Ừ, được rồi, cô ta không sao, tôi đã biết". Hắn cúp máy.

Cái giá nên trả thì phải trả chứ, thật đáng tiếc... Hắn kích tướng cô ta để chêm thêm cái mạng của cô ta nhưng cô ta vẫn không mắc mưu.

Lại gọi thêm một cuộc, Lần này là gọi cho Vượng Tu...

" chào cha, ngài bên đó như thế nào rồi ". Hắn hỏi Vượng Tu.

" vẫn ổn, khi nào thì trở về ?".

Hoắc Tiêu bình tĩnh nói:" con sẽ trở về những không phải bây giờ, phiền ngài giúp con trông nom bang một thời gian đi".

Hắn nói này nói nọ, giao phó đủ cả nhưng vẫn kín miệng không nhắc đến chuyện của Vượng Tú Miên.

Vượng Tu hiểu rõ, ông ta biết Hoắc Tiêu đang đợi ông ta nhớ ra, không thể không nói.

" Chuyện của Vượng Tú Miên ta đã giải quyết xong rồi, không còn phải lo lắng sau này nữa".

Hắn thản nhiên nói:" cô ta con không hề lo lắng, chỉ do lần này con quá gấp gáp mà chủ quan, nỗi lo của con không phải ở vị trí này".

Mà là ở vị trí Tang Hỷ Dao, nhưng hắn không nói ra.

" con không muốn biết ta sẽ làm gì với Vượng Tú Miên hay sao?". Vượng Tu hỏi.

Hắn cười như có như không:" nếu hỏi, ngài chịu nói sao?, vấn đề này dựa vào ngài mà thôi".

Hoắc Tiêu rất thông minh và thủ đoạn, làm việc rất chắc chắn, Vượng Tu vô cùng yên tâm, nếu không thì cũng không trở về mĩ giành lại địa bàn nhanh như vậy.

Với câu trả lời này, ông day trán:" được rồi, ta nói, ta đem Vượng Tú Miên đến phố đèn đỏ rồi, như thế con đã an tâm chưa?".

Hắn cười cười, Vượng Tu đủ ác, hết tình hết cảm thì ra tay rất tuyệt tình, đưa Vượng Tú Miên đến đó, cả đời cũng khó thoát, lại còn dùng nhan sắc phục vụ cho đàn ông.

Phố đèn đỏ là nơi mua vui của đàn ông, ở đó có người quản lý đàng hoàng, nếu Vượng Tu đã đưa người đến đó thì cuộc sống của cô ta y hệt địa ngục.... mỗi ngày đều bị năm nhân dày vò... như thế sống còn khó hơn là chết.

" Chuyện của ngài, con không dám có ý kiến". Hắn khách khí nói.

Vượng Tu hung ác nói:" ta không cho phép mối nguy hại của bang tồn tại".

" vâng".

" bang hội sau này giao cho con, ta rất tin tưởng".

Hoắc Tiêu thản nhiên:" cảm ơn ngài, con sẽ cố hết sức".

Hai người không còn gì để nói liền kết thúc.

Hoắc Tiêu bên này trầm ngâm, Vượng Tu tin tưởng cái gì chứ, chỉ là hình thức lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Ông ta lợi dụng hắn để coi giúp bang và phát triển bang phái cho ông ta, còn hắn lợi dụng ông ta để lấy quyền lực.

Quan hệ cộng sinh mà thôi, tuy nhiên trong lòng ai cũng nhường đối phương một bậc.

Lúc này Tang Hỷ Dao đang ngủ rất ngon lành, xe đã chạy ra khỏi ngoại ô, tiến vào đường cao tốc chạy vào thành thị.

Mặt đường thẳng, xe chạy cũng êm hơn, cô thoải mái cựa người, Hoắc Tiêu liền dỗ dành cô:" ngủ tiếp đi, ngoan~".

Tang Hỷ Dao theo phản xạ lại chìm sâu cào giấc ngủ.

\*

Phố đèn đỏ\- nước Mĩ.

Khung cảnh dù ngày hay đêm đều tấp nập, đêm khuya lại càng tấp nập hơn.

Bây giờ là 12 giờ tối, phố làng chơi này chỉ vừa mới Bắt đầu lên đền.

Người người qua lại, trước lề phố có vô vàng người xinh đẹp trang điểm diêm dúa mặc váy ngắn đến mức có thể lộ rõ nội y đang cầm điếu thuốc đứng phía trước.

Vẫy tay mời gọi những người đàn ông đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ có người nghoảnh lại, kéo theo người phụ nữ lẳng lơ nào đó đi vào bên trong.

Đi sâu vào bên trong nữa sẽ càng thêm đặc sắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.