Hoắc Tiêu nhìn cô:" vui và thú vị là hai cảm xúc khác nhau mà, không tin em thử xem".
" không muốn thử". Cô quay mặt đi hướng khác.
" được rồi được rồi, anh thua". Hắn đầu hàng, lại nói:" có đói bụng không, hình như cả ngày nay em chưa ăn gì cả".
" Đúng là đói thật". Cô gật đầu, hướng anh nói:" anh dẫn em đi ăn nhé".
" được ". Hoắc Tiêu cười cười, thắt dây an toàn cho cô rồi nhanh chóng phóng xe rời đi.
Hai người đến một nhà hàng gần bãi biển, trời xế chiều, ánh nắng dìu dịu.
Gió biển mát mẻ thổi vào mặt vô cùng thoải mái, hai người ngồi ở bên một góc biển.
Nhà hàng bán thực phẩm hải sản tươi, có rất nhiều món đặc sản, cũng là điểm lý tưởng cho những cặp đôi hẹn hò lãng mạn ăn tối dưới ánh nến.
Tang Hỷ Dao tự hỏi, trời gió như thế này thì nếu mà đốt nến thì sẽ không thể nào đốt được, làm sao mà còn...
Ôm câu hỏi đó trong suốt quá trình, khi ngồi vào bàn, nhân viên dọn sẵn lên cô mới biết là suy nghĩ của mình vô cùng điên rồ và quê mùa muốn chết.
Nến đèn được bao bọc kỹ trong đèn lồng, không có lộ ra ngoài trời gió cũng không thể nào làm tắt nó được.
Các món ăn làm rất tinh xảo, cảnh tượng hiện tại, buổi sáng là lễ của người khác, buổi tối mới chính là là không gian riêng của hai người.
" mau ăn đi". Hắn hối thúc cô.
" Hôm nay anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-chi-co-chi-dau-noi-ngai-luong-thien/2307489/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.