“Ối chao, rõ thật là ‘hữu duyên thiên lý lai tương ngộ’. Ngài đây chính là Trần Bì gia đó ư?” Gã văn thư coi như cũng là một nhân vật có số có má, tuy mồ hôi đã tứa ra đầy trán, nhưng vẫn lập tức chắp tay trước Trần Bì: “Ngày nói mà xem, duyên phận mới khéo làm sao, ngài đây rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, lại hạ cố đùa bỡn kẻ tiểu nhân này một phen như thế, đích thực là phóng khoáng lắm.”
Trần Bì có chút hụt hơi, mới nãy phải gánh mấy cái rương rõ là nặng đi đến tận đây, thể lực tiêu hao hơi nhiều, hắn bèn quay đầu lại nhìn gã văn thư, trong đầu thầm nghĩ đến chuyện Hoàng Quỳ, rồi lại lấy làm lạ vì sao gã văn thư lại tìm đến mình, rõ là bực mình.
Gã văn thư nói xong, không chờ Trần Bì kịp phản ứng, lập tức bày toàn bộ lễ vật ra, nói: “Một ngàn văn tiền này, coi như là lễ tạ ơn Trần Bì gia giúp bang tôi trừ hại, đó rặt những kẻ ăn hại trong bang, món tiền này vừa đúng cái giá mà Trần Bì gia niêm yết. Còn số y phục này là lễ vật gặp mặt, chủ tôi có nhã ý, nếu những thức này hợp lòng ngài, xin được mời Trần Bì gia một bữa cơm có được hay chăng?”
“Bang ngươi? Bang ngươi là bang nào?” Trần Bì nhìn một ngàn văn tiền, bỗng dưng giật mình, ngồi phắt dậy.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Trần Bì dường như có chút gì đó thay đổi, cái cảm giác này nhoáng một chớp mắt rồi biến mất, hắn không tài nào nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cuu-mon-phien-ngoai-tran-bi-a-tu/23310/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.