Ven bờ Sa hồ ngoài ngoại thành có một ngôi miếu Mã Hỏa, là đạo trường của Nhất Quán Đạo, thuộc Quy Căn Giáo. Những năm gần đây, chiến tranh loạn lạc, ở đâu cũng thấy Nhất Quán Đạo, bên ngoài miếu toàn thấy ăn mày. Trong miếu này thường châm đèn nến lư hương suốt cả đêm, thi thoảng khi thay mâm cúng, người ta lại ném một ít cho lũ ăn mày. Trần Bì tìm được một chỗ trong góc tường, đám ăn mày khác thấy hắn quay về, liền rối rít tránh sang một bên.
Ở những nơi có bến đò, đám ăn mày hay chuộng dùng nguyên cái nồi to, nấu ít nội tạng động vật với vài nhúm ớt cay là qua được mấy bữa. Trần Bì tìm một cái bếp lò bằng đất, xách thêm cái bát sứt, đun nước Sa hồ luộc cua. Sau đó, hắn lôi một tấm ván gỗ từ đống rơm trong góc tường nơi hắn ngồi ra, như thể đó là một món bảo bối gì quý giá lắm.
Đó là một tấm ván che cửa sổ trộm được từ một tiệm may trên phố Đại Thắng Phủ ở Hán Khẩu. Phía sau tấm ván sơn đỏ, viết mấy chữ: Một trăm xu, giết một người.
(Năm Nhâm Thân, Trường Sa có dịch ruồi nhặng, 20 con ruồi đổi được 20 xu, trong vòng 6 ngày, cả Trường Sa diệt được 60 vạn con ruồi, một trăm xu ước chừng bằng giá của 100 con ruồi. Nhưng đối với Trần Bì mà nói, giết một trăm con ruồi còn nhiều khó khăn, nhưng giết một người, thì lại đơn giản hơn rất nhiều.)
Hắn vừa chùi tấm ván, vừa gặm càng cua. Ăn no xong, hắn vác tấm ván
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cuu-mon-phien-ngoai-tran-bi-a-tu/23293/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.