Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, lúc Diệp Thiểm Thiểm tỉnh dậy đầu óc còn hơi mơ hồ. Cậu vỗ vỗ giường, phát hiện vừa mềm vừa đàn hồi, lúc này mới nhớ tới, cậu đã trèo đèo lội suối từ phim trường trở về thành phố B, hoàn thành tốt chuyến đi quan trọng từ vùng núi xa xôi đến thành phố phồn hoa.
Sờ sờ cái gối mềm mại, Diệp Thiểm Thiểm bật ra tiếng cười "hê hê" mơ hồ.
Có điều, hình như đêm qua cậu bởi vì lo lắng cho Cung Việt lúc ngủ sẽ gặp ác mộng bị dọa tỉnh, nên còn ngủ cùng với... Ấy, Cung Việt đâu rồi?
Nằm trên giường trở mình, cậu phát hiện nửa giường còn lại đã không thấy ai nữa. Ngay lúc này, truyền đến ba tiếng gõ cửa rất có nhịp điệu, Diệp Thiểm Thiểm vừa nghe liền biết đó là chú quản gia, vì thế nên nâng cao giọng nói, "Mời vào".
Quản gia Hawke mặc một chiếc áo vest đen toàn thân bưng một phần bữa sáng đi vào, chưa kịp chuẩn bị đã nhìn thấy Diệp Thiểm Thiểm quần áo quần áo lộn xộn nằm trên giường Cung Việt, đôi mắt ửng đỏ như từng khóc, đang không có sức mà phất phất tay với mình.
Ông bước tiếp, sau đó lại giả vờ không phát hiện mà đi đến mép giường, kéo bức màn ra, "Hôm nay trời rất đẹp, Diệp thiếu tối qua ngủ có ngon không?"
Diệp Thiểm Thiểm che miệng ngáp liền hai cái, trong mắt đều là nước mắt long lanh, nghe quản gia Hawke hỏi ngủ có ngon không, cậu lung tung gật đầu, "Ngủ rất ngon, hình như ban đêm cháu có mơ thấy giấc mơ rất dài nhưng mở mắt ra thì lại quên mất."
Cố gắng nhớ lại một chút, chắn chắn rằng bản thân đã quên mơ thấy cái gì, Diệp Thiểm Thiểm xoa nhẹ đôi mắt hơi sưng, tiếp theo thì xốc chăn lên xoay người xuống giường, chân không đạp lên tấm thảm lông dê được đan thủ công trên mặt đất, đi vào nhà vệ sinh, "Chú ơi, cháu đi đánh răng cái đã, đợi đánh răng xong sẽ quyết định ăn gì, chú đợi cháu một chút nha." Vui lòng đọc truyện tại wattpad.com iLynh2.
Bởi vì còn chóng mặt, chân trái của cậu vấp chân phải, thiếu chút nữa ngã xuống.
Chú Hawke ở phía sau để ý đến chi tiết này, vẻ mặt biểu hiện bốn chữ "quả nhiên là thế". Ông nghĩ nghĩ, lập tức dặn dò nhà bếp nấu thêm hai món ăn không cay, trong lòng rất vui mừng – đại thiếu và Diệp thiếu rốt cuộc cũng hòa hợp lại rồi, thật là quá tốt.
Sau khi đặt thức ăn và bộ đồ ăn lên chiếc bàn gỗ nhỏ, ông nghe bên trong toilet vang ra tiếng Diệp Thiểm Thiểm khẽ ngân nga một ca khúc. Ông suy nghĩ, lại dùng hệ thống nội bộ liên lạc phân phó người hầu trong nhà để thêm một cái gối đầu lên giường của Cung Việt, đem luôn những đồ dùng cá nhân của Diệp Thiểm Thiểm để sang phòng ngủ chính.
Suy ngẫm một chút cảm thấy không còn gì sai sót, ông mới yên tĩnh mà đứng đó chơ Diệp Thiểm Thiểm đi ra ăn sáng.
Sáng sớm, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy rất đói bụng nên liền ba cái tiểu long bao, ăn uống đến thỏa mãn.
"Chú quản gia, Cung Việt đâu rồi? Lúc cháu tỉnh dậy anh ấy cũng không còn trong phòng, là đi kiểm tra rồi hở chú?"
Quản gia Hawke nhìn đồng hồ, "Diệp thiếu, đại thiếu đang ở phòng sát vách mở cuộc họp video, bây giờ cũng bắt đầu được khoảng mười phút rồi."
Mới vừa nói xong đã thấy Diệp Thiểm Thiểm lập tức đứng dậy, nhanh chóng nhét một cái bánh bao vào trong miệng, sau đó nhanh chóng uống thêm một ly sữa bò rồi giống như gió mà phóng ra cửa chạy.
Ông có hơi kì lạ mà đi ra ngoài cùng, đã thấy Diệp Thiểm Thiểm đã đứng lại ở cửa phòng sát vách, trong chốc lát lại mở cửa đi vào. Nhìn thấy một màn này, quản gia Hawke đứng ở cửa phòng bệnh rất vui mừng.
Xem ra là tối qua thiếu gia vẫn rất dịu dàng, Diệp thiếu cũng không có bởi vì tối qua vận động mạnh mà cảm thấy không thoải mái, vậy cũng không cần đem thuốc mỡ qua nữa.
Diệp Thiểm Thiểm đương nhiên không biết chú quản gia suy nghĩ chuyện gì, cậu nhanh chóng dừng trước cửa phòng, đầu tiên là là nhai hết bánh bao trong miệng rồi nuốt xuống, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra, ló đầu vào trước thăm dò, vẻ mặt biểu lộ "Em có thể đi vào không" nhìn Cung Việt.
Cung Việt dời tầm mắt từ máy tính về phía cậu, kì lạ là lập tức hiểu được ý muốn của Diệp Thiểm Thiểm, gật đầu đồng ý.
Được cho phép đi vào, Diệp Thiểm Thiểm "vèo" một phát liền chui vào từ khe cửa, sau đó tiện tay đóng cửa, như một con mèo nhón chân bước về phía Cung Việt. Tay cậu còn đặt trên ngực, dựa theo hành động đó, thật sự y như một con mèo đã thành tinh. Vui lòng đọc truyện tại wattpad.com iLynh2.
Cung Việt đang gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, dường như hiểu được suy nghĩ của đối phương, "Tôi vẫn chưa kết nối video."
Diệp Thiểm Thiểm khựng lại, sau đó dùng "móng vuốt mèo" xoa ngực, "Sao anh không nói sớm! Em sắp chết vì nghẹn rồi nè."
Cậu có một bóng ma tâm lý về chuyện này. Khi cậu vừa đến thành phố B khoảng nửa năm, có một lần xem chương trình ẩm thực trên TV đột nhiên tràn ngập tò mò đối với đậu hủ thúi. Nhưng đồ ăn vặt bình dân như vậy chắc chắn ở Cung gia không có, vì vậy cậu đã kêu người hầu giúp mua một phần về, muốn nếm thử cái hương vị vừa thúi vừa vừa ngon trong truyền thuyết ra sao.
Lúc cậu đang chuẩn bị ăn, bỗng nhiên nhớ tới Cung Việt đang vất vả làm việc nuôi mình, cậu liền rất tri kỷ bưng đậu hủ thúi chạy tới văn phòng của Cung Việt để mời đối phương ăn cùng.
Chưa cho Cung Việt cơ hội cự tuyệt, cậu lập tức múc một miếng lớn tới bên miệng Cung Việt, rồi cậu còn há miệng làm mẫu, phát ra tiếng "Aaaaaaaaaa"
Đang lúc cậu nghi ngờ Cung Việt tại sao không ăn mà chỉ nhìn chằm chằm mình, liền nghe đối phương ngắn gọn nói, "Tôi đang họp, bằng video."
Diệp Thiểm Thiểm sửng sốt nửa ngày, sau đó ngơ ngác mà nhìn trên màn hình máy tính, hơn một chục cửa sổ video và có hàng trăm người đang nhìn.
Quan trọng là, dù Cung Việt hay người tham gia cuộc họp thì cũng đều mặc vest nghiêm chỉnh. Mà ngày hôm đó, cậu mặc một bộ đồ ngủ khủng long, tóc rối bời như tổ chim, mặt cũng chưa rửa, khóe mắt còn có gỉ mắt.
Vẫn là Cung Việt bình tĩnh mà tạm thời đóng camera, sau đó nói, "Cậu ăn đi, còn muốn ăn cái gì thì tìm Hawke." Ý là bảo cậu tự chơi đi.
Ngày đó Diệp Thiểm Thiểm dễ dàng bị lừa bởi những lời an ủi đó, lại vô tư bưng đậu hũ thúi tung tăng đi tìm quản gia Hawk cùng ăn.
Có điều Diệp Thiểm Thiểm không biết sau đó một đoạn video ngắn này bị phiên dịch thành mười mấy loại ngôn ngữ truyền bá trong cấp cao của những công ty Cung thị ở trên toàn thế giới, thuận tiện bộ đồ ngủ khủng long đó cũng bán đến cháy hàng. Mà câu hỏi "Có làm được đậu hủ thúi không" trở thành câu hỏi phỏng vấn của mỗi vị đầu bếp muốn tiến vào Cung thị. Vì nghe nói rằng đại boss Cung Việt rất thích ăn đồ ăn phương đông này.
Nhưng mà thân phận của người con trai xuất hiện giữa cuộc họp video kia, đến nay có rất nhiều suy đoán nhưng vẫn chưa có kết luận.
Sau khi biết Cung Việt chưa có mở kết nối, Diệp Thiểm Thiểm liền yên tâm mà ngồi xuống kế bên bàn làm việc rồi chống cằm.
Diệp Thiểm Thiểm nhìn sườn mặt của Cung Việt khi làm việc lộ ra sự nghiêm túc, chợt nhớ tới bốn năm trước cũng vậy. Cung Việt chỉ cho mình một khoảng thời gian rất ngắn để đau lòng, vì sau khi đau lòng xong, hôm sau còn phải xử lý một lượng lớn công việc. Vậy bây giờ anh ấy không khổ sở ư?
Có điều, bây giờ khổ sở thì cũng không có ích gì, khoảng thời gian bốn năm cũng đã trôi qua.
Nghĩ như vậy, cảm xúc của Diệp Thiểm Thiểm có chút ủ dột, cậu quyết định nghiêng qua nhìn cuộc họp video. Liền nhìn thấy trên màn hình là một CEO của chi nhánh Mexico đang hùng hồn trình bày, tiếng Tây Ban Nha nói rất nhanh nên phải chú ý lắng nghe.
Cung Việt phát hiện Diệp Thiểm Thiểm nghe rất nghiêm túc, "Nghe hiểu được sao?"
Bị gián đoạn, vẻ mặt Diệp Thiểm Thiểm có chút ngơ ngác, hai giây sau mới phản ứng lại gật đầu, "Ừm, nghe hiểu chứ." Vừa nói vừa cào cào tóc vốn đã chút lộn xộn của mình, nhớ tới "chức trách" của mình liền bắt đầu giới thiệu vị CEO này.
"Người này tên Caceres, ba năm trước chính anh bổ nhiệm anh ta lên chức. Trước đây anh ta chỉ là một người phụ trách khu vực ở Mexico, sau này anh ta đã phát triển bất động sản ở Vịnh Mexico, nên anh mới cho anh ta vị trí này."
Ngón tay Diệp Thiểm Thiểm gõ nhẹ trên môi mình, đang nhanh chóng chỉnh lý thông tin trong đầu, "Đúng rồi, năm ngoái anh ta kết hôn, nhà vợ anh ta là chính trị gia Mexico, cho nên những dự án của anh ta trong một năm qua luôn hơi hướng tới chính trị. Ba tháng trước, anh chuẩn bị loại bỏ anh ta, đưa vị trí đó cho người khác, và đã có một số người ứng cử."
Cung Việt không rõ lắm mà gật đầu. Vào lúc CEO nọ kết thúc báo cáo, anh không lập tức thông qua kế hoạch nhìn có vẻ vô cùng hoàn hảo của đối phương, mà tỏ ý "Gửi lại tài liệu chi tiết liên quan đến dự toán".
Vì thế sau đó Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy đại não mình vận hành quá nhanh, nhanh đến nỗi chệch cả đường ray. Mà nhà tư bản Cung Việt lại không hề cảm thấy áy náy khi bốc lột cậu, không hề trả thù lao cho chuyện này.
Theo trình tự các CEO xuất hiện trong video, chỉ cần là Cung Việt không nhớ thì Diệp Thiểm Thiểm sẽ giải thích và giới thiệu. Cậu chỉ giới thiệu những phần Cung Việt cần phải biết, ví dụ như những tình huống liên quan tới dự án, hay xu hướng của một số lĩnh vực thời gian gần đây, còn việc quyết định là của Cung Việt.
Đến lúc Cung Việt kết nối để truyền chỉ thị cuối cùng, cậu sẽ nhanh chóng che miệng lại, kiên quyết không phát ra chút âm thanh nào. Lần trước thật sự quá mất mặt, làm cho cậu bị bóng ma tâm lý đến bây giờ!
Nhưng cậu tự gán thêm cho mình cái danh hiệu --- đứng phía sau một người đàn ông thành công là người đàn ông có công nhưng giấu!
Họp video xong đã hai ba tiếng sau, mà Diệp Thiểm Thiểm cũng trở thành phế Thiểm Thiểm.
Xem Cung Việt ngắt liên kết xong trong nháy mắt cậu liền xụi lơ trên bàn, một bên mặt dán ở mặt bàn, vô cùng đáng thương mà hỏi Cung Việt, "Có thể ăn trưa không? Được hông được hông?" Nếu não cậu là máy tính, vậy giờ không chỉ bộ xử lý đã cháy mà còn ngắt điện luôn.
Cung Việt nhìn bộ dáng trông mong của cậu, nhấn máy liên lạc nội bộ, "Chuẩn bị cơm trưa." Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, đi hai bước mới để ý Diệp Thiểm Thiểm còn nằm đằng kia chưa đứng dậy, "Như thế nào? Không đói bụng?"
"Đói đói đói!" Diệp Thiểm Thiểm "cạch" một tiếng đứng lên, trên mặt tỏa sáng, "Em còn tưởng là anh muốn đi xem bản tóm tắt của cuộc họp trợ lý Dịch gửi chứ! Đi đi đi, em đói đến mức tay chân không có sức đi không nổi luôn. Đi bổ sung năng lượng thôi!"
Cung Việt nhìn cậu một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài. Thật ra đúng là anh đang chuẩn bị đi xem bản tóm tắt cuộc họp rồi mới ăn cơm trưa nhưng nhìn Diệp Thiểm Thiểm nằm trên bàn, dáng vẻ đói đến thê thảm thì anh bỗng nhiên muốn đổi ý định.
Từ phòng làm việc đi ra, Diệp Thiểm Thiểm lại khôi phục sức sống, kéo theo Cung Việt mặt không có cảm xúc nói chuyện, "Tối qua anh ngủ có ngon không?"
"Ngon."
"Vậy là tốt rồi, tối qua em còn sợ anh sẽ gặp ác mộng sau đó bị dọa tỉnh, ha ha." Diệp Thiểm Thiểm không biết xấu hổ mà đem việc Cung Việt ngủ ngon quy về công lao của mình, xác định mình có thêm một cái kĩ năng "chữa khỏi" thì không khỏi tươi cười xán lạn thêm vài phần.
Nghe lời cậu nói, Cung Việt khựng lại một chút nhưng lại giả vờ không có việc gì mà đi tiếp. Anh nhớ đêm hôm qua Diệp Thiểm Thiểm rơi vào cơn ác mộng không ra được và khóc suốt, ngón tay nhẹ nắm chặt lại, không nói gì thêm — nếu không nhớ đã mơ gì, thì không cần nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.