Đi vào phòng Niếp Huân, Hà Xảo Tình tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, đánh giá chỗ anh ở.
Phòng anh ở khá lớn, tuy rằng không tráng lệ, nhưng vừa nhìn cũng biết đây là kết quả của các nhà thiết kế danh giá nên ánh sáng trong phòng chuyển động tuyến, phối màu đều làm người ta cảm thấy choáng ngợp, đáng tiếc lại không có hơi người, không khí lạnh như băng, trống rỗng, tràn ngập hơi thở nam tính.
“Nhìn bộ dạng em tựa hồ có điểm thất vọng.” Đứng trước cửa lớn, Niếp Huân nhíu mày nhìn cô nói.
“Không phải thất vọng mà là kinh ngạc.” Hà Xảo Tình đáp lại.
“Kinh ngạc?” anh nhíu nhíu chân mày, trong giọng nói tràn ngập khó hiểu.
“Nhà của anh thoạt nhìn giống như chưa từng có người phụ nữ nào ở qua, một chút nữ tính gì đó cũng không có.” Cô tiếp tục đi chung quanh tuần tra, muốn tìm dấu hiệu có thể phủ nhận cảm giác này.
“Khả năng quan sát của em thật sâu sắc.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra một tia kinh ngạc cùng biểu tình không tin.
“Vậy là đúng, em thật là người phụ nữ đầu tiên bước chân vào đây?”
“Đúng vậy.” anh gật gật đầu, cho cô một câu trả lời khẳng định.
Hà Xảo Tình cứng họng nhìn anh, sau một lúc lâu mới dám lấy giọng điệu kêu to:
“Làm sao có thể?” cô không tin!
“Vì sao không thể?” anh cảm thấy thật thú vị.
“Bởi vì anh là Niếp Huân nha, lấy giá trị con người của anh, diện mạo của anh, người tới không thiếu nhất phải chính là bạn gái mới đúng nha, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-that-thong-minh/187170/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.