Kiều Tâm bị tiêu hao thể lực khá nhiều, dẫn đến việc vừa đặt chân đến khách sạn, cậu còn chưa kịp thưởng thức kỳ nghỉ ở khách sạn tuyệt đẹp này đã ghé vào giường ngủ bất tỉnh nhân sự.
Ngồi trên sô pha, Cố Thành An nhìn thoáng qua khuôn mặt Kiều Tâm đang ngủ, thấy đáy mắt cậu xuất hiện quầng thâm, nhất thời hắn không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu.
Lấy ra Notebook mở hòm thư công tác, phát hiện có văn kiện mới, vừa nhìn thấy, trên khuôn mặt hắn lập tức hiện lên vẻ chăm chú nghiêm túc. So với lúc bình thường đùa giỡn Kiều Tâm giống như hai người khác nhau vậy.
Thái dương dần dần xuống, tịch dương chiếu rọi trên hòn đảo Bali khiến nó đẹp không sao tả xiết, vẻ đẹp của mặt biển khiến người ta giật mình
Kiều Tâm trở mình, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt chuyển chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy người ngồi trên sô pha. Ánh dương quang bên ngoài chiếu vào, che bóng ngồi của Cố Thành An, nhìn thoáng qua hắn như thiên thần xuống thế vậy.
"Cố Thành An..."
Cố Thành An ngẩng đầu, "Tỉnh? Thế nào, nghỉ ngơi tốt chứ?"
Ngữ khí ôn nhu khiên khuôn mặt Kiều Tâm hơi ửng hồng, "Ân, bất quá hơi đói bụng một chút."
"Sớm biết là em sẽ đói bụng, lên thay quần áo, chúng ta sẽ xuống nhà hàng của khách sạn ăn thứ gì đó, ngày mai tôi sẽ mang em ra ngoài chơi."
"Được a!"
Thì ra còn có thể ra ngoài chơi! Kiều Tâm còn tưởng rằng Cố Thành An tính toán đem cậu đặt ở trên giường vượt qua một tuần này.
Nhanh chóng xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-thao-nhe-nhang-thoi/68020/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.