11
Về đến nhà, Phó Cảnh Thần đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho tôi, bảo tôi ngâm mình trong bồn tắm hoa.
Tôi vừa ngâm mình trong nước, thì anh ấy bước vào.
Tôi dùng tay vớt một đóa hồng lên.
Đóa hồng đỏ thắm giống như m.á.u đông lại, khiến Phó Cảnh Thần nhớ lại cảnh Cố Tự Hoài bị thương.
Anh ấy giọng đầy ghen tuông: “Đau lòng cho anh ta à?”
“Đâu có.” Tôi đặt cánh hoa trở lại trong nước.
Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng Phó Cảnh Thần lại không nghĩ vậy: “Anh ta thà tự làm mình bị thương để lên sân khấu, chỉ để hát cho em nghe sao?”
Tôi ngẩn ra.
Cố Tự Hoài hát bài đó cho tôi sao?
Tôi chợt nhớ ra, anh ta đã sửa một câu trong lời bài hát.
Câu gốc là: “Anh muốn trở thành ánh sáng của em, chiếu sáng cho em.”
Anh ta đã sửa thành: “Em là ánh sáng mà tôi không thể với tới.”
Chẳng lẽ anh ta thật sự vì tôi mà tự làm mình bị thương, lên sân khấu hát bài Ánh sáng trong bóng tối?
Thật là ngốc.
Đang mải nghĩ, Phó Cảnh Thần lại lẩm bẩm: “Vừa rồi em hát bài đó cho Cố Tự Hoài nghe sao? Em hát cho anh ta nghe, anh ta hát cho em nghe, thật là lãng mạn đấy.”
Tôi bật cười, anh ấy đang tính tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-phuc-hac/3742661/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.