Khi Thượng Tuyết rời giường khách sạn cũng đã hơn bảy giờ, ngoài trời gần như vào đêm.
Nàng đi tới bên khung cửa sổ, đêm ở Cáp Nhĩ Tân lạnh hơn nhiều so với Bắc Kinh. Từ tầng 27 khách sạn nhìn xuống, nhà nhà đều thắp đèn đuốc sáng trưng. Nàng lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, trên màn hình chỉ có một tin nhắn của Đặng Tuyển, gửi đi lúc hơn bốn giờ chiều:
"Ngủ dậy rồi thì nhớ ăn cơm tối."
Thượng Tuyết nhếch mép cười chua chát, điều này có nghĩa là gì?
Một người không yêu nàng lại hiểu rõ nàng như vầy —— Ông Trời đang trêu nàng sao?
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, Thượng Tuyết vẫn nghe lời Đặng Tuyển đi xuống lầu tìm đồ ăn tối.
Bước đi trên đường phố náo nhiệt, Thượng Tuyết siết chặt quần áo của mình —— Đặng Tuyển quả nhiên dự đoán đúng, thời tiết nơi đây cực lạnh.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tới nơi này nên Thượng Tuyết chỉ vu vơ dạo bước trên khắp con phố.
Yêu...
Không yêu...
Đi...
Không đi...
Thượng Tuyết cảm thấy đau đầu vô cùng, nàng luyến tiếc Đặng Tuyển, nữ nhân ưu tú như thế, không ai dám đành lòng rời xa cô ấy.
Nhưng tiếc nuối nhất là, hiện tại không để cho người ta có cơ hội lựa chọn.
Tạo hóa trêu người.
"Này, cô gì ơi!" Một thanh âm êm tai vang lên sau lưng Thượng Tuyết.
Thượng Tuyết sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần rồi xoay người lại.
Một cô gái tóc ngắn sạch sẽ, gọn gàng mặc áo hoodie dày màu đen cùng quần khaki màu nhạt, cô ta có một khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-noi-nang-khong-thuong-ta/196149/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.