Qua lời kể của Ánh Hồng Nguyệt, Tô Du và Vân Ly mới biết hôm qua không chỉ mình Thiên Hạc Chân Quân tới, cùng đi còn có một thiếp thất của hắn. Ánh Hồng Nguyệt nói thiếp thất đó người ta gọi là Nhã tiên tử (雅仙子),Tô Du vừa nhấp ngụm rượu, nghe thấy danh hiệu này suýt nữa phun ra.
Ánh Hồng Nguyệt cười: "Xem ra Tô trận pháp sư cũng biết vị Nhã tiên tử này? À, không nhắc ta còn quên mất, trước kia hai vị đạo hữu cũng lưu lại An Nguyên thành một thời gian, hẳn biết có nữ tu sĩ Nhã tiên tử này."
Tô Du bất đắc dĩ gật đầu, nhưng nếu không phải Ánh Hồng Nguyệt nhắc tới, hắn làm sao còn nhớ nàng Nhã tiên tử này ở An Nguyên thành năm xưa đã khuấy đảo phong vân thế nào, dưới trướng không ít người, cuối cùng lại tự nguyện làm thiếp. Thiên Hạc Chân Quân đi đâu cũng mang nàng theo, xem ra nàng bên cạnh Thiên Hạc Chân Quân còn khá được sủng ái.
"Đó là nữ tu sĩ thuộc Đặng gia (邓家) An Nguyên thành, lúc ở An Nguyên thành ta từng nghe người ta nói. Đặng gia này ngày trước cũng là thế lực gia tộc nương tựa An gia. Tộc nhân cuối cùng của An gia cũng bị bức đến chết thì chết, đi thì đi, giờ đây tộc nhân An gia còn sót lại trốn khỏi An Nguyên thành, không biết ẩn náu nơi nào, không rõ có thể bình an sống sót hay không." Tô Du thở dài ngao ngán.
Ánh Hồng Nguyệt cũng cảm khái vô cùng, Hoá Thần tu sĩ bề ngoài phong quang, dựa vào một mình nàng xây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058732/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.