Phụng Tuyết (凤雪) giận tím mặt, nhưng cũng không cách nào đuổi đi những tu sĩ đã đến, đành trừng mắt nhìn họ đào bới khu vực Tô Du (苏俞) biến mất mà nàng phát hiện thành một vùng lởm chởm hố hầm. Kết quả chẳng tìm thấy gì, không biết ơn nàng Phụng Tuyết (凤雪) cũng thôi, những tu sĩ kia còn quay sang chất vấn Phụng Tuyết (凤雪),hỏi nàng có phải đang lừa gạt, phát tán tin tức giả không.
Phụng Tuyết (凤雪) giận dậm chân: "Chính các ngươi mới phát tin giả! Các ngươi không tin thì đừng có tới a, ai ép các ngươi đến đây?"
"Xời xời, còn là tu sĩ Phượng tộc cao nhã nữa chứ, nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ, có khác gì con sẻ núi không?" Có yêu tu mở miệng chế nhạo.
Phụng Tuyết (凤雪) giận đến toàn thân muốn bốc lửa, hận không thể giết sạch lũ tạp chủng này, nhưng nàng không làm được.
Sau khi lục soát khắp nơi trong phạm vi mười dặm quanh đây vẫn không phát hiện gì, có tu sĩ bỏ đi, có kẻ như Phụng Tuyết (凤雪) vẫn không cam lòng, tiếp tục ở lại tiến hành cuộc tìm kiếm thảm trạng lần thứ hai. Đồng thời, tin tức tìm kiếm vô ích cũng lan truyền khắp Vân Mộc Trạch (云梦泽). Ngao Khải (敖楷) vừa đến nơi trú ngụ của tiền bối Long tộc, nhận được truyền âm, cười đến run cả người.
"Điện hạ, có phải thật sự không có cái gọi là bảo khố không?" Những Long tộc khác đi theo nghi ngờ hỏi, nên những tu sĩ chạy đến kia mới uổng công một trận, lãng phí không ít thời gian.
Ngao Khải (敖楷) lắc đầu: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058723/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.