Thích Hoán (戚焕) ngồi xếp bằng trên đất, không sánh bằng Tô Du cùng Vân Ly có thể chạy vào trong sơn động, hắn sau khi đạt đến cực hạn liền dừng lại, vận chuyển công pháp lợi dụng âm hàn chi khí bên ngoài tôi luyện thân thể, đừng nói, luyện thể lâu ngày còn ghiền, không luyện thể liền không thoải mái, lúc nhàn rỗi còn có thể ở Phi Ưng Thành (飞鹰城) lên lôi đài đánh nhau hai trận với yêu tu, tiểu nhật tử này qua đừng nói mỹ diệu biết bao.
Cũng không biết bao lâu, hắn cảm giác âm hàn chi khí bên cạnh không đến nỗi khó tiếp nhận như vậy, lẽ nào luyện thể của hắn lại tiến bộ? Thích Hoán vui mừng mở mắt ra, quyết định di chuyển thêm một đoạn nữa, nhưng nhìn thấy liền ngây người, sơn động phía trước đâu? Còn có đoàn mây màu lam nhạt không ngừng tuôn ra từ cửa động đâu?
Tô Du dưới sự giúp đỡ của Vân Ly, đem cả tòa tiểu sơn cùng sơn động, đều chuyển dời vào trong không gian, như vậy vẫn chưa đủ, Tô Du còn ra tay đem những thực vật mang thuộc tính âm hàn đã sản sinh bên ngoài, cùng đại phiến thổ nhưỡng nơi đó, cũng chuyển dời vào trong không gian, bởi vì không còn nguồn cơn âm hàn chi khí, nhiệt độ cùng hoàn cảnh nơi đây sẽ rất nhanh như bên ngoài, những thực vật sản sinh trong hoàn cảnh độc đáo này cũng sẽ đối mặt với khô héo, vì vậy chi bằng đến không gian của hắn tiếp tục sinh trưởng.
Thích Hoán còn tưởng mình hoa mắt, dùng sức dụi dụi mắt, trước mắt không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058689/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.