Hùng Thác có một ưu điểm, đó là da dày thịt dày. So với yêu tu khác mà nói da càng dày hơn một chút. Huống chi tình huống trước mắt, da không dày thì sao thành sự? Cho nên chống đỡ áp lực đông cứng người, Hùng Thác vẫn cắn răng bước vào, đồng thời bày rượu thức ăn mang theo ra trên bàn trước mặt Vân Ly.
Tô Du từ trong phòng bước ra nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy. Vân Ly lười biếng ngồi ở đó, Hùng Thác một đại cao thủ đứng đối diện Vân Ly như một tiểu tùy tùng. Mùi thơm của món ăn sơn hào hải vị sắp kéo ra con sâu thèm ăn trong bụng Tô Du rồi.
Tô Du không nhịn được bật cười: "A Thác tiền bối (阿拓前辈) thật là khách sáo. Vừa nghĩ nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài kiếm đồ ăn, không ngờ A Thác tiền bối liền mang một bàn món ngon tới, ta cùng Vân Ly có khẩu phúc rồi."
Sự xuất hiện của Tô Du khiến áp lực trên người Hùng Thác lập tức giảm bớt rất nhiều, nhìn thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh. Hùng Thác lộ ra nụ cười thật lớn, hoàn toàn không cảm thấy mình là tiền bối của Tô Du. Hơn nữa có Tô Du ở đây, tỷ lệ thành công chuyến này của hắn sẽ lớn hơn nhiều.
"Luận về mỹ thực, vẫn là nhân tu càng cầu kỳ. Tửu lâu này đặc biệt mời đầu bếp nhân tu, dùng nguyên liệu tốt nhất của vùng đất chúng ta. Yêu tu tuy nhiều phương diện đều không ưa nhân tu, nhưng kỳ thực yêu tu khắp nơi đều đang bắt chước lối sống của nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058615/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.