Tuy rằng đánh giá của Vân Ly không cao, trong mắt hắn đoạn kiếm này chính là phế vật, nhưng Trần Cảnh vẫn vui mừng, cầm trong tay nghịch ngợm.
Kiều Vạn Hải trầm ngâm nói: "Thất phẩm đạo khí? Chẳng lẽ là tiền bối tham gia đại chiến vạn năm trước để lại?"
Vân Ly gật đầu: "Đúng vậy, thủ pháp luyện chế của đoạn kiếm này cùng thủ đoạn vạn năm trước tương tự. Vì vậy mảnh vỡ chiến trường này hẳn là của năm đó, chỉ không biết từ vị trí nào phân liệt ra."
Tô Du hiếu kỳ nói: "Vạn năm trước pháp bảo tu sĩ sử dụng phẩm cấp đều rất cao sao? Kiện thất phẩm đạo khí này tại thời đó đứng ở địa vị gì?"
Vân Ly nghiêm túc hồi tưởng, cần thành thật mà nói chứ không phải dựa theo ánh mắt của chính mình: "Ví dụ như hiện tại, những Hóa Thần chân quân tại tu chân giới hiện nay có thể luyện chế ra pháp bảo như Thiên Mục Kính (千目镜) không?"
Ừm... Tô Du không dám khẳng định, dường như chưa từng nghe qua chuyện tương tự. Như thế chẳng phải tu chân giới suy tàn rồi sao? Có lẽ đúng vậy, Vân Ly chẳng phải luôn chê linh khí cùng tu hành hoàn cảnh tu chân giới hiện nay quá tệ sao?
Dù sao Vân Ly cũng không coi trọng tu chân giới hiện nay, căn bản không thể so với vạn năm trước, càng đừng nói thời Thượng Cổ (上古).
Thế nhưng Tô Du cũng có lời: "Vạn năm trước tu hành hoàn cảnh tu chân giới tốt hơn hiện tại, pháp bảo nhiều, tài nguyên nhiều, cảnh giới tu sĩ cũng cao hơn nhiều. Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058584/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.