Giải thích của Tô Du không làm sắc mặt tộc trưởng trở lại bình thường, hắn vẫn cảm thấy nhân tu trước mặt này là một vật hung tàn kinh khủng, cấp độ không thua kém gì Thiên Địch của bọn họ, hận không thể Tô Du mau rời đi. Nhưng Tô Du diệt cây Thiên Địch của bọn họ, lại là ân nhân lớn của toàn bộ Thụ Nhân tộc. Thụ Nhân bọn họ vốn không phải tộc loại không biết ân.
Tộc trưởng Thụ Nhân tộc bối rối đến chết, sau đó vội vã gọi qua một Thụ Nhân hộ vệ, căn dặn vài câu. Thụ Nhân hộ vệ vội vã rời đi.
Tô Du dùng ánh mắt hỏi Vân Ly, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vân Ly nắm tay chống cằm khẽ ho một tiếng, nén nụ cười trong lòng, Thụ Nhân nhất tộc còn có một đặc điểm, đó là tính tình nhút nhát. Vì vậy bọn họ sợ nhân tu trước mặt này có thể diệt được Thiên Địch. Nhưng hắn truyền âm nói: "Chờ nhận đồ tốt đi."
Ồ? Có lợi ích để nhận? Vậy thì tốt quá. Vì thế Tô Du cũng không để ý thái độ khó hiểu của tộc trưởng nữa. Thụ Nhân tộc ở đây không biết đã sinh sống bao lâu, trong tay chắc chắn không ít đồ tốt, như vậy cũng đỡ phải đi khắp nơi tìm kiếm trong tầng đáy không gian này.
Tô Du nhớ ra tộc trưởng còn một vấn đề chưa trả lời, bèn hỏi với thái độ khá ôn hòa: "Tộc trưởng còn chưa nói Thụ Nhân tộc đã sinh sống ở đây bao nhiêu năm."
Lúc này tộc trưởng không dám coi thường sự tồn tại của nhân tu này nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058562/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.