Sự cự tuyệt của Bình gia khiến sắc mặt An gia chủ và các trưởng lão vô cùng khó coi. Bọn họ đã hứa hẹn ơn huệ lớn như vậy, tưởng rằng Bình gia sẽ rất động tâm, nào ngờ Bình gia lại không muốn tham gia chuyện của An gia. Dù Bình gia có mở miệng như sư tử đi nữa, thì ít ra còn có một tia hi vọng.
"Tốt một Bình gia, không biết điều đến thế! Nếu là lúc trước..."
"Đủ rồi, giờ đã không phải lúc trước nữa. Ít nhất Bình gia không đứng cùng Tưởng gia Đặng gia uy h**p An gia." Đại trưởng lão An gia (安家大长老) sắc mặt tuy không tốt nhưng cũng không giận dữ mắng Bình gia. Dù là mấy trăm năm trước hay bây giờ, hành vi của Bình gia đều tốt hơn hai nhà kia rất nhiều. "Nghe ta an bài, tiếp theo..."
"Đại trưởng lão, tôi..."
"Đều im miệng! Chỉ cần nghe ta! Bằng không đuổi ra khỏi An gia, tự lo chạy lấy mạng đi! Các ngươi tưởng rằng lũ khốn nạn kia lần này sẽ buông tha An gia chúng ta sao?"
Do cảm nhận bầu không khí ngày càng căng thẳng, Tô Du bọn hắn mấy người đều không nhập định tu luyện hay nghiên cứu gì nữa. Hôm nay sớm đóng cửa sạp hàng, trong sân vừa uống rượu vừa trò chuyện, đột nhiên thấy trên đỉnh đầu có hơn chục bóng người lướt qua. Mấy người lập tức từ sân bay lên không kiểm tra, liền thấy những bóng người vừa lướt qua đang lao về một phương hướng.
"Kia là hướng An gia chứ? Xem kìa, bên kia cũng có người đang hướng về phía An gia."
"Đi, chúng ta qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058551/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.