Trên một vùng biển không rõ địa điểm, một cơn xoáy nước đột ngột xuất hiện, từ trung tâm xoáy phóng ra một chấm đen. Chấm đen bay lên cao, rồi "ầm" một tiếng rơi thẳng xuống biển. Vài giây sau, một chiếc hải thuyền xuất hiện trên mặt biển, chấm đen kia đã biến mất.
Tô Du nằm sấp trên boong tàu, khó nhọc lật người ngửa lên, muốn cười thành tiếng nhưng chỉ phun ra mấy bọt máu, đành biểu lộ vẻ bất đắc dĩ. Toàn thân không biết đã bị nghiền ép bao nhiêu lần, linh lực trong người cũng đã cạn kiệt nhiều lần. Giờ đây từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào lành lặn. Cuối cùng gắng gượng lấy hải thuyền từ không gian giới chỉ ra, còn phải nhờ Đoàn Tử đưa hắn vào trong.
Thảm! Thực sự quá thảm!
Không mở miệng được, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Đoàn Tử lấy giúp đan dược đút cho hắn. Hắn cần dưỡng thương, không biết bao nhiêu xương đã gãy, chỉ biết mấy cái xương sườn trước ngực đã gãy, nội tạng cũng bị thương.
Đoàn Tử tốt bụng lấy ra mấy lọ đan dược, rồi ngồi xổm bên cạnh, dùng móng vuốt từng viên một đút cho hắn. Tô Du nở nụ cười méo mó, rồi nhắm mắt yên lặng hấp thu dược lực, mong sớm hồi phục. Nếu không lần sau gặp nguy hiểm, hắn lấy đâu ra sức để vật lộn, chỉ có nằm chờ chết.
Một ngày sau, Tô Du cuối cùng có thể cử động, nhưng vết thương trong cơ thể và linh lực không thể hồi phục nhanh như vậy. Thực sự chưa từng bị thương nặng như thế này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058418/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.