Bởi vì thèm muốn huyết nhục Man Thú, Tô Du quyết định quay lại nhìn một cái. Nếu hai đầu Man Thú kia thật sự hai bên cùng thương, vậy hắn chính là nhặt được đại lộc.
Đoạn đường chạy trốn này đã đi ra rất xa, quay trở lại cũng tốn không ít thời gian, giữa đường cũng không bỏ qua linh dược bên đường, còn trèo lên một cái cây hái không ít linh quả. Ở đây ngay cả linh quả cũng giống như được tiêm thuốc tăng trưởng, kích thước lớn gấp mấy lần linh quả bình thường bên ngoài. Tô Du cắn một miếng, linh khí trong linh quả cực kỳ dồi dào, hương vị cực kỳ thơm ngon.
Khi đến gần, Tô Du chậm bước, thu liễm khí tức, liền thấy hai đầu Man Thú cắn xé lẫn nhau, không đầu nào chịu buông. Trên mặt đất chảy rất nhiều máu, một đầu Man Thú trên cổ bị cắn một lỗ, đầu Man Thú kia bụng gần như bị xé nát. Cảnh tượng này khiến Tô Du nhìn mà vui mừng khôn xiết.
"Thật sự hai bên cùng thương rồi, chúng ta vận may không tệ. Chỉ là nhiều máu như vậy chảy phí quá, thật đáng tiếc."
Đoàn Tử nghe xong trợn mắt, nhặt được lộc trắng còn kêu gì đáng tiếc, không muốn lãng phí thì tự mình ra tay.
Tô Du lo lắng hai đầu Man Thú này cuối cùng còn có thể phản công trước khi chết, vì vậy nhất quyết không bước ra, mà đợi chúng tự tắt thở. Dự cảm của hắn không sai, đợi đủ một khắc, hai đầu Man Thú đột nhiên bùng nổ, một đầu cắn đứt hẳn cổ đối thủ, còn bụng của nó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-mot-van-tuoi-bac-phong-xuy/5058391/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.