Chương trước
Chương sau
"Chân Tiểu Manh! Chân Tiểu Manh cậu tỉnh ——"
Dưới tác động mạnh mẽ của Triều Lộc, Chân Tiểu Manh rốt cuộc cũng tỉnh. Cô cuộn tròn ở góc tường, mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Triều Lộc, ánh mắt lại không có tiêu cự, như thế linh hồn đã bị rút ra khai□□.
Triều Lộc sắc mặt phức tạp nhìn cô, cuối cùng, cô cái gì cũng không nói, chỉ là giơ tay sờ sờ đầu Chân Tiểu Manh.
Chân Tiểu Manh co rúm lại một chút, cô ôm chặt cánh tay mình, lông mi run lên, một giọt nước mắt theo đó mà lăn xuống.
Chân Tiểu Manh một mình đợi trong góc, Triều Lộc dứng lên, lúc này mới có thời gian cẩn thận quan sát bốn phía.
Không có tường, không ba cái cửa sắt trên tường, càng không có hành lang cùng tang thi, cô chỉ là đứng trong một không gian tối tăm.
Đột nhiên, mắt Triều Lộc nhảy dựng lên, cô thấy góc tường phía trước có đống gì đó....
"Ục ục ——" đi gần chỗ kia, dưới chân Triều Lộc đột nhiên đá phải cái gì đó. Cô tập trung nhìn vào, là một đoạn màu trắng............Xương đùi, là xương đùi của người!
Triều Lộc đột nhiên ngẩng đầu, dưới ánh lửa lập lòe, cô thấy rõ ven tường là một đống bộ xương khô!
Chúng nó đều mặc quần áo thuyền viên, hốc mắt tối om của đầu lâu nhìn thẳng về phía Triều Lộc!
Triều Lộc rất bình tĩnh, cô suy nghĩ: Chẳng lẽ đây là mấy thuyền viên mất tích trên thuyền? Nhưng tốc độ hư thối của thi thể không đúng. Nhưng mà cũng không nhất định, rốt cuộc, đây là một con thuyền ma.
Triều Lộc rời khỏi đầu lâu, thay đổi phương hướng tiếp tục đi.
Đi đi, cô bỗng nhiên ý thức được không thích hợp, Kỳ Ngạch đâu?
Lúc này, đồng tử cô kịch liệt co rút lại, cô thấy phía trước có một bóng người.
Đúng là Kỳ Ngạch!!
"Tỉnh tỉnh" Nâng cái ót hắt lên, Triều Lộc ôm đầu hắn.
Dưới ánh nến nhảy múa, sắc mặt Kỳ Ngạch tái nhợt như tờ giấy. Hắn chỉ còn lại hô hấp lúc có lúc không, kêu thế nào cũng không tỉnh!
Thế giới hiện thực.
Cung Phàm Lỗ Tái, tẩm điện Hoàng Thái Tử.
Trên giường Cố Thượng Nghiêu mởe mắt.
Đôi mắt sắc bén như hùng sư kia đã không còn thần thái của ngày xưa nữ hắn nhìn thẳng trần nhà, dương như lâm vào hổi ức xa xăm nào đó, kia chỉ là một đoạn ảo mộng ngắn:
Thiếu nữ áo đỏ đứng hóng giá, gió làm mái tóc dài rong biển của cô tùy ý nhảy múa, che đi khuôn mặt cô.
Tay cô cầm một con dao, phía sau là thi thể tang thi lấp núi lấp biển, đứng trước cô ấy chính là Cố Thượng Nghiêu.
Cố Thượng Nghiêu nhìn thời điểm thiếu niên mình còn mặc quân trang đen của đế quốc, trên mặt còn mang theo nụ cười bất cần đời. Hắn bỗng nhiên cúi đầu nói với thiếu nữ: "Còn rất hung?"
Ngay sau đó, hình ảnh thay đổi: Dưới tào nhà bỏ hoang, thiếu niên Cố Thượng Nghiêu cùng thiếu nữ áo đỏ dựa vào nhau. Bọn họ đều bị thương!
Thiếu nữ bỗng đứng lên: "Em dụ bọn họ rời đi!"
Thiếu niên Cố Thượng Nghiêu bắt lấy cổ tay cô.....
Đầu bỗng nhiên đau lên, Cố Thượng Nghiêu kiệt lực muốn nhìn rõ mặt thiếu nữ kia, nhưng lưu lại trong tầm mắt hắn chỉ có sợi tơ hồng cùng một viên Phật châu trên cổ tay thiếu nữ.
Cố Thượng Nghiêu đột nhiên cầm cổ tay phải của mình, trên đó đeo một đoan tơ hồng, còn xuyên một viên gỗ mun Phật châu.
"Thịnh thịch thịch ——" của tẩm điện đột nhiên bị người gõ vang, sau đó, Lục Kỳ đẩy cửa tiến vào.
"Tỉnh!" Lục Kỳ bước nhanh đến mép giường "Có nơi nào không thoải mái không?"
Trầm mặc một hồi, Cố Thượng Nghiêu phảng phất mới từ hồi ức đi ra.
Ngừng một hồi lâu, hắn mới nói "Không có gì"
"Phần ý thức cậu phân đến chỗ tiết mục kia bị quá tải" Lục Kỳ kéo ghế dựa ở mép giường ngồi xuống "Tôi thật tò mò cậu rốt cuộc thấy cái gì?"
Cố Thượng Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cung Phàm Lỗ Tái bốn mùa thường thanh, cổ thụ ngoài của sổ xanh um tươi tốt.
Cố Thượng Nghiêu không nói gì.
Lục Kỳ nhún vai, cũng không ngại "Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt" Anh làm bộ phải đi, Cố Thượng Nghiêu lại gọi anh lại.
"Triều Lộc..... Thế giới sau cánh cửa, cô ấy nhìn thấy cái gì?" Giọng cố Thượng Nghiêu khàn đi.

"Tôi không biết" Lục Kỳ nói "Tổ tiết mục nói phần đó quá mức máu me, che mosaic"
Cố Thượng Nghiêu trong mắt hiện lên kinh ngạc "Toàn bộ?"
"Đúng vậy. À đúng rồi, tổ tiết mục còn nói đoạn cốt truyện này là để diễn viên lâm vào ảo cảnh, sau đó nội tâm âm u đen tối nhất của mỗi người sẽ lộ ra...."
Cố Thượng Nghiêu ngẩn ra.
Lục Kỳ nói không sai, tổ tiết mục xác thực đã thông báo như vật, tin tức "nội tâm âm u đen tối nhất của mỗi người" đều có nghĩa, sẽ với vận tốc ánh sáng ở trên mạng nhấc lên sóng gió to lớn!
【Rốt cuộc nội tâm Triều Lộc có bao nhiêu âm u mà đều đính misaic】
【Giới giải trí bẩn như thế mà, cậu không biết? Triều Lộc cũng chỉ là bề ngoài thanh thuần, kì thật đã sớm ngàn người cưỡi, vạn người ngủ. Ha ha ha nghĩ lại thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ!】
【Muốn tài nguyên tốt! Tài nguyên tổ tiết mục bán hay không?】
【Lúc trước chẳng phải có lời đồn sinh hoạt cá nhân của Triều Lộc rất hỗn loạn sao? Lời đồn quả nhiên là sự thật】
【Bạn bịa đặt là muốn gánh trách nhiệm hình sự sao? Đóng cái miệng chó của bạn lại đi!】
【Việc nào ra việc đó +1】
......
Trên mạng mấy cái người đáng khinh kia muốn cái gì nói cái đó, fan club Triều Lộc khẩn cấp bác bỏ tin đồn, liều mạng tẩy rửa quảng trường nhưng hiệu quả lại vô cùng nhỏ. Trên thực tế, không ngừng có mấy thằng chó đáng khinh, các tài khoản tiếp thị sôi nổi, nói Triều Lộc âm dương quái khí, chỉ cây đâu mắng cây hòe, vui sướng khi người gặp họa.
Fan club Triều Lộc.
"Phó hôi trưởng, làm sao bây giờ?" Nhóm Giọt Sương đều vội muốn chết!
Phó hội trưởng "Hải yêu Triều Lộc" phản hồi rất nhanh "Đây rõ ràng là có người đứng sau, chuyên môn dẫm đạp Lộc Lộc nhà chúng ta"
"A! Vậy làm sao bây giờ?"
"Tư bản nhà ai mất dạy như thế?"
Nhà ai? Quang não phó hội trưởng thiếu chút nữa giận lật bàn! Trừ bỏ họ Mã kia, còn có thế là ai?!
Tổ tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt", văn phòng tổng đạo diễn Mã Tường.
Mã Tường đang dùng quang não nói chuyên với hình chiếu thực tế ảo.
"Dung thiếu gia, ha hả, Triều Lộc này chắc chắn xong rồi. Ngài vừa lòng không?"
Dung thiếu gia đang ngồi ở ghế dài trong quán bar, một đầu chì bạc bị ánh đèn rọi đến ngũ quang thập sắc "Cứ làm tiết đi, nhưng mà đừng đùa chết cô ta"
Mã Tương "?"
Ánh mắt Dung thiếu gia dừng lại quang não trên bàn trà, nói đó đang chiếu kì mới nhất của tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt". Anh bỗng liếm liếm môi, cười "Gần đây cảm thấy, cô ta bỗng nhiên lại làm ta hứng thú"
Mã Tường sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới trước đây Triều Lộc chính là vì đắc tôi vị phú nhị đại Dung thiếu gia này, mới bị bôi đen. Chuyện này cư dân mạng không biết nhưng là người trong vòng, bọn họ vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Mã Tường một mặt mắng Dung thiếu gia biếи ŧɦái, một mặt lại nhịn không được cười đáng khinh ".....Ha ha ha đã rõ đã rõ!"
Sóng gió ở thế giới hiện thực đơn nhiên thống qua hệ thống đúng sự thật báo cáo tới Triều Lộc nơi đó, giá trị gà gáy của cô đang xuống rất nhanh!
"Lo lắng cũng vô dụng, phải nghĩ biện pháp ra ngoài" Trong không gian bốn phía đều tối tăm, Triều Lộc trái lại an ủi hệ thống.
Hệ thống "hu hu hu" "Ký chủ, tâm thái chị thật tốt!"
Triều Lộc không phản ứng lại nó, cô bắt đầu tập trung nghĩ cách.
Nếu mình với Chân Tiểu Manh đều là ở trong cái không gian này sinh ra ảo cảnh, có thể hay không, đến không gian này cũng là giả?
Triều Lộc nhìn bốn phía, cô đột nhiên đi đến ven tường, bấm tay gõ gõ tường.
"Chị, làm cái gì?" Thanh âm Chân Tiểu Manh vang tới, vang đến mức khiến chính cô cũng sợ hãi. Cô thoạt nhìn đã khôi phục lại, đang ngồi dựa ở ven tường cùng với Kỳ Ngạch đang hôn mê.
Triều Lộc vẫn ở dọc vách tường gõ nhẹ, trong miệng nói: "Lúc trước Kỳ Ngạch bị nhốt ở trong khoảng trống của thuyền, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau...." Không biết nghĩ tới cái gì, giọng nói cô đột nhiên dừng một chút. Một lát sau mới nói tiếp "Nếu may mắn thì người bên ngoại cũng tìm chúng ta" Cô muốn thử xem người bên ngoài có thể nghe thấy âm thanh trong này không.
Chân Tiểu Manh hít hít cái mũi đứng lên "Em giúp chị"
"Thịch thịch thịch ——"
"Thịch thịch thịch ——"
"Khấu khấu khấu ——"
Triều Lộc cùng Chân Tiểu Manh đồng thời dừng động tác, hai người liếc nhau,
Triều Lộc đi hướng Chân Tiểu Manh "Cậu lùi một chút"

Chân Tiểu Manh "?"
Ngay sau đó, Triều Lộc một chân đá vào vách tường chỗ Chân Tiểu Manh vừa đứng.
"Bùm bùm ——"
Nhìn trên tường bị phá vỡ, Chân Tiểu Manh miệng thành hình "0"
Triều Lộc dự liệu cũng không tồi, nơi này hẳn là loại cơ quan lần trước cô với Kỳ Ngạch đụng phải.
Triều Lộc "Đứng xa một chút"
Chân Tiểu Manh "Úc úc"
Triều Lộc nhấc chân, cứ như vậy một đá, hai đá.... đá đến cái thứ tư, trên tường cuối cùng cũng bị cô đá lộ ra hình dạng một cánh cửa.
Bên ngoài có ánh sáng!
"Đi"
"Vâng vâng!"
Triều Lộc đỡ Kỳ Ngạch đi về phía trước, phía sau Chân Tiểu Manh cũng đi theo sau, Triều Lộc đang muốn đi ra khỏi cửa ——
Cánh cửa đột nhiên bị một bóng người bao phủ!
"Suối nhỏ" Cố người kêu lên, là mẹ Lý!
Hơn nữa, Triều Lộc mơ hồ cảm thấy được bên ngoài là đại sảnh khoang thuyền.
Trong lòng Triều Lộc khẽ buông lỏng, một chân rốt cuộc cũng bước ra. Chân Tiểu Manh phía sau bỗng nhiên kêu lên "Cẩn thận!" Cô hoảng loạn muốn kéo Triều Lộc trở về, nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi!
Triều Lộc chỉ cảm thấy trên đầu mình có thứ gì đó rơi nhanh xuống!
Mẹ Lý trên mặt đầy kinh hãi. Nhưng ngay sau đó, bà bước lên một bước, đẩy mạnh Triều Lộc ra.
"Phanh——" đèn lớn trên đầu rơi xuống, ghim thẳng vào đầu vào não mẹ Lý.
"A——"
...
Thời hạn tìm ra quỷ chỉ còn một ngài.
Mẹ Lý tử vong ngay tại chỗ.
Nhìn mảnh vỡ nhỏ đầy đất cũng vũng máu tươi, toàn bộ đại sảnh chết lặng.
Đột nhiên có một giọng nữ sắc nhọn hét lên: "Là mày! Là mày hại chế mẹ tao!"
"Đúng vậy! Tưởng lão quá với Tưởng tiểu béo đều đã chết! Chỉ có nó còn sống!" Những người khác cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Tưởng lão quá cùng Tưởng tiểu béo đối xử với nó như vậy,, khẳng định là nó mượn cơ hội trả thù!"
"Nói như vậy, chuyện trên thuyền đều là nó giở trò quỷ?"
"Rất có khả năng!"
"Là mày! Đều là mày!"
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Triều Lộc đều mang theo địch ý
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.