Sau trận gió tanh mưa máu, náo loạn công ty đó thì ai nấy cũng đều phải khiếp sợ Cố tổng. Cả công ty bàn tán xôn xao không ai dám chọc giận anh dù chỉ một chút. Cố Giai Thụy bế Chu Linh trên tay nhanh chóng vào thẳng văn phòng làm việc, anh đặt cô ngồi xuống ghế sofa rồi nhẹ nhàng kéo áo cô lên xem phần bụng bị đá. 
Vừa kéo áo lên vết thương trên bụng Chu Linh lập tức khiến Cố Giai Thụy sầm mặt, anh run rẩy đưa tay chạm nhẹ vào vết đá trên bụng Chu Linh đau lòng nói: 
- Tiểu Linh, anh xin lỗi! 
Tách 
Nước mắt Cố Giai Thụy lăn dài trên má khiến Chu Linh sửng sốt, cô vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt anh giọng an ủi: 
- A Thụy, em không sao mà! Anh đừng khóc! 
- Vết thương nghiêm trọng như vậy sao có thể nói không sao! 
Nói rồi Cố Giai Thụy thẳng tay đấm mạnh vào mặt mình một cái làm Chu Linh sững người. Cô đứng hình mất mấy giây rồi hét lên: 
- A Thụy, anh điên rồi sao? Anh có sao không? 
Cú đấm vừa rồi khiến một bên má của Cố Giai Thụy sưng đỏ, khóe môi bị rách ra rướm máu, môi cũng bị dập nhưng anh vẫn mặt kệ. Anh ôm chầm lấy Chu Linh vùi đầu vào ngục cô như em bé tham lam hít lấy mùi oải hương thơm dịu nói không ngừng tự trách: 
- Đều tại anh! Đều là lỗi của anh! Tiểu Linh, anh lại không bảo vệ được em rồi! 
Câu nói của Cố Giai Thụy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-dung-manh-dong/2828597/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.