Cố lão gia nói xong vẫn không nghe con trai trả lời thì lại tiếp tục: 
- A Thụy, sao con dám giấu ba chuyện lớn như thế? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua con vẫn cứ cố chấp với việc năm đó thế à? 
Cố Giai Thụy nghe xong thì thở hắt ra một cái, anh nhắm mắt giữ cho bản thân bình tĩnh rồi mới chậm rãi đáp: 
- Ba, chuyện năm đó mỗi giờ mỗi khắc con đều không thể quên. Dù chỉ là chi tiết nhỏ con vẫn nhớ. Có thể nó đã qua nhiều năm nhưng đối với con nó chỉ như mới xảy ra hôm qua, con không thể nào quên được. Con xin lỗi! 
- A Thụy, ba biết con đang nghĩ gì nhưng sao con cứ nhất định phải trả thù bằng được như thế? 
- Ba, chẳng lẽ ba không biết con thành ra như bây giờ là vì cái gì à? Chẳng lẽ ba lại không biết mỗi đêm con đều phải dùng thuốc ngủ là vì sao sao? Sao ba lại có thể hỏi con như thế? Ba bắt con quên nhưng làm sao con quên được? Nỗi cô đơn đó, nỗi đau đớn đó từng chút một con vẫn nhớ rất rõ. Nếu con không thể nhìn thấy bà ta trả giá thì cả đời này con sẽ không yên được. 
- A Thụy... 
- Ba, nếu ba gọi để ủng hộ con thì con sẽ rất vui lòng nhận. Nếu ba gọi để kêu con về nhà ăn bữa cơm thì ngày mai con sẽ về còn nếu ba muốn ngăn cản con thì xin lỗi ba con xin phép được ngắt máy. 
Lời nói của Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-dung-manh-dong/2828517/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.