Sau cuộc nói chuyện Cố Giai Thụy và Chu Linh dường như đã hiểu nhau thêm một phần, dù không nói ra nhưng trong lòng cả hai đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vừa đi Cố Giai Thụy vừa nhìn sang Chu Linh suy nghĩ, lần đầu tiên trong đời anh thấy cô gái nhỏ vô tư hồn nhiên của mình có dáng vẻ bất lực như thế. Điều đó làm anh nhận ra rằng thì ra khoảng thời gian anh và cô ở bên nhau vẫn chẳng đáng là bao cả. 
Cố Giai Thụy vẫn luôn cho rằng vì cả hai quen nhau từ bé nên không có bất cứ thói quen hay sở thích nào của Chu Linh mà anh không hiểu. Nhưng thực tại đã chứng minh rằng anh hoàn toàn sai, đứng trước những giọt nước mắt của Chu Linh khiến Cố Giai Thụy nhận ra thì ra bấy lâu nay anh vẫn chẳng hiểu gì về cô cả. Anh biết Chu Linh của anh là người hay cười, tích cực và vô cùng mạnh mẽ nhưng lại chưa biết đến một Chu Linh yếu đuối, suy sụp và dễ rơi lệ. Thì ra anh vẫn còn nhiều điều cần phải tìm hiểu. 
- A Thụy! 
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên bên cạnh giọng nói của Chu Linh vang lên làm Cố Giai Thụy thoáng giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh xoay đầu nhìn cô gái nhỏ đang hướng ánh mắt mong chờ về phía mình cất giọng hỏi: 
- Bé con, sao thế? 
Nghe Cố Giai Thụy hỏi Chu Linh chỉ im lặng không nói gì, cô nàng chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-dung-manh-dong/2828483/chuong-65.html