Sau khi ăn uống no nê và chơi đùa nói chuyện vui vẻ cuối cùng cũng đến lúc Cố Giai Thụy và Chu Linh phải về nhà. Tuy không bị giới hạn thời gian nhưng vì do sáng hôm sau Cố Giai Thụy vẫn còn cuộc họp quan trọng buổi sáng nên cả hai dù không muốn cũng phải đành luyến tiếc ra về. 
Trên đường đi vẻ tiếc nuối trên mặt Chu Linh càng hiện rõ, cả chặng đường cô gái nhỏ vẫn cứ im lặng không nói gì biểu cảm buồn thấy rõ. Biết được tâm trạng của cô bạn gái nhỏ Cố Giai Thụy lên tiếng an ủi: 
- Bé con đừng buồn! Lần sau anh sẽ dẫn em đến đó nữa. Sau này cứ mỗi khi em thích anh đều sẽ chờ em đi được không? 
Chu Linh đang buồn nghe vậy thì gương mặt lập tức rạng rỡ, cô hớn hở nở nụ cười vui mừng rồi quay sang nhìn người đàn ông hỏi lại: 
- Anh nói thật không? Không lừa em chứ? 
Cố Giai Thụy nghe Chu Linh hỏi thì lặng lẽ gật đầu, anh đưa một tay nắm lấy bàn tay cô gái nhỏ ân cần nói: 
- Thật chứ! Đã bao giờ anh lừa em đâu! Sau này chỉ cần là điều em thích anh đều sẽ cùng em thực hiện. 
Chỉ vì một câu nói đó của Cố Giai Thụy đã thật sự dỗ dành được cô gái nào đó, suốt chặng đường còn lại cô không còn buồn bã im lặng mà thay vào đó là sự hoạt bát thường ngày. Chiếc đầu nhỏ khẽ nghiêng qua một bên nhìn dáng vẻ chàng trai bên cạnh, gương mặt nghiêm túc tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-dung-manh-dong/2828479/chuong-68.html