Phạt Đứng
Tôi không biết là mình đã về nhà bằng cách nào, đã mặc quần hay chưa? Hay là không mặc cầm quần chạy về? Mà hai cái này có khác nhau sao? Cái gì cũng đã bị thấy hết thì mặc hay không mặc khác nhau chỗ nào??
Mặt mũi mất sạch, quẳng tới đời tổ tông nào rồi.
Về đến nhà, tôi chạy ngay lên lầu, xông thẳng phòng của mình, bổ nhào lên giường rồi sau đó lăn qua lăn lại. Lăn từ trên giường rồi xuống đất, từ đất lại mò lên giường lăn tiếp.
Tôi cho rằng đời tôi đến đây là hết.
Là báo ứng. Nếu tôi không đá anh thì sẽ chẳng xảy ra chuyện xấu hổ đến thế này.
Giờ thì có hối cũng đã muộn.
Tôi cứ tiếp tục lăn lộn, tiếp tục dộng đất rầm rầm, tiếp tục khóc nức nở.
Đột nhiên tôi sức nhớ ra, không biết ngày mai là thứ mấy, có cần đi học hay không? Liếc qua lịch treo tường một cái, khóc càng tợn.
Ngày mai là thứ sáu, là thứ sáu, thứ sáu chết tiệttttttt.
Tôi phải làm sao bây giờ? Ngày mai còn mặt mũi nào mà gặp Khang Duật nữa trời?
Hay là giờ tôi chạy ra khỏi cửa, mò ra đường cái, sau đó đứng ở giữa đường chờ xe tới… Tôi thấy cách này rất hay, hiệu quả rất nhanh!!
Nhưng mà, tôi không có gan làm liều…
Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một con chó berger từ từ mò vào. Được bố và tôi chăm sóc kĩ lưỡng, so với mấy con chó săn bình thường, Lassie to khỏe hơn nhiều, lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-dich-thi-phuc-hac-dai-nhan-chong-toi-ro-la-lao-quai-thai/2784916/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.