Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế bản thân “Ân tiên sinh,tôi biết là anh cảm thấy đối với tôi thực có lỗi, đưa tôi về nhà cũngxem là hảo ý, nhưng thực là không cần phải phiền toái như vậy đâu!”
“Một chút cũng không phiền toái.”
Nhẫn nại, nhẫn nại!
“Anh thực không cần làm như vậy, tôi đi taxi về.”
“Tôi đưa cô về!”
“Anh không phải là đang bức tôi phải nói hết ra đấy chứ?” Thi Ánh Điệp rốt cuộc nhịn không được cao giọng phẫn nộ, tiếp đến liền tuôn ra mộttràng không ngừng nghỉ “Tôi tự mình về thì sao chứ? Tôi không cần bồithường, không cần hảo ý nữa, tôi chính là muốn tìm một nơi yên tĩnh khóc lớn một trận, sao nào, chẳng lẽ như thế cũng không được?
“Anhnghĩ anh là ai kia chứ? Đáng chết hỗn đản! Anh như vậy cảm thấy có lỗiư? Muốn chịu trách nhiệm với tôi sao? Được, vậy anh cưới tôi đi!cùng tôi kết hôn luôn đi!Tôi cho anh chịu trách nhiệm cả đời, chịu trách nhiệmđến chết luôn! Đáng chết! Hỗn đản! Con mẹ nó!” Thống khổ gào to lên,nàng rốt cuộc cũng không nhịn được thêm nữa khóc rấm rức.
Ô…nàng một chút cũng không muốn giữ hình tượng nữa, một chút cũng khôngtưởng đối với một mỹ nam như vậy mắng to, cũng bởi nàng thực thực chánghét, không khéo dây thần kinh cảm xúc của nàng bị đứt rồi cũng nên,đáng ghét!
Nàng nghĩ chính mình là thất bại rồi, sống tới haimươi bảy tuổi nhưng không có lấy một người bạn tri kỷ, nam nhân làm bạnvới nàng cũng đều vì muốn tiếp cận nàng, không có một ai chân thực muốnlàm bạn với nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-cua-toi-rat-nhieu-tien/208544/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.