“Đến rồi, người nhà của ông ta đến rồi.” Viên cảnh sát lúc nãy chạy đi gọi điện đã quay lại, la toáng lên.
Nhất thời trong lúc đó, trừ lão tiên sinh vẫn đang ngây ngốc ngồingoài kia, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa chính.
vị phu nhân và một vị tiểu thư vội vàng tiến vào cục cảnh sát, vừanhìn thấy lão tiên sinh đang ngồi trên ghế, vị lão phu nhân vội vã tiếnđến, còn cô tiểu thư trẻ tuổi kia vẻ mặt khách khí hướng viên cảnh sáthỏi “Xin hỏi --”
“Cô là người nhà của Trần Hà Minh?” Viên cảnh sát hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy là ông ngoại của tôi.” Ân Tình gật đầu.
“Vị tiểu thư đây chính là người mà ông ngoại cô đã va xe vào.” Viên cảnh sát chỉ về phía Thi Ánh Điệp.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, cô không có bịthương chứ?” Nhìn về phía Thi Ánh Điệp gương mặt đẫm lệ, Ân Tình lập tức xin lỗi, vẻ mặt rất chân thành, cúi gập người đúng chín mươi độ hànhlễ, không biết phải làm gì nữa. Không biết vị tiểu thư này có bị thương ở chỗ nào không, xem cô ấy rất đau, nếu không sao lại khóc đến như thế?
“Tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi, cha tôi là huyết đường thấp, có thể trong một khoảng thời gian rất ngắn huyết đường đã hạ xuống rấtnhanh, vì thế mới phát sinh những sự việc ngoài ý muốn, tôi thực sự cảmthấy có lỗi với cô. Cô không có bị thương ở đâu chứ, thực thực thực xinlỗi cô, đây chính là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽbồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-cua-toi-rat-nhieu-tien/208542/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.