Lần này Lục Cẩm Thành gặp phải rắc rối nên mới bị trễ tới nửa giờ. Hắn không thể liên lạc cho Cố Nguyên, bởi vì đã bị đối phương cho vào danh sách đen. Hắn biết thiếu niên có thể đã trở về nhà, nhưng vì tránh bị đối phương làm khó, hắn vẫn lái xe đến đây đón người.
Cố Nguyên như một chú dê con được chủ nhân đến đón, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nam nhân, trong mắt hiện lên sự vui vẻ nhảy nhót.
Lúc này hệ thống lại lần nữa nhắc nhở cậu phải chú ý.
Cố Nguyên thay đổi biểu tình, ra vẻ hung ba ba nói: “Sao bây giờ anh mới đến hả?”
Ngữ khí trẻ con như đang làm nũng, hoàn toàn không có vẻ gì đáng sợ, lại giống một chú mèo con đang tức giận meo meo hơn.
Lục Cẩm Thành rũ xuống tầm mắt, tay kéo cửa xe mở ra, giọng điệu trước sau như một giải thích: “Bởi vì có một chút rắc rối cho nên đến chậm, rất xin lỗi, thiếu gia.”
Chẳng qua là Cố Lâm gây rắc rối cố tình làm khó hắn mà thôi. Lục Cẩm Thành sắc mặt lạnh nhạt. Hắn biết thiếu niên rất tức giận, có lẽ buổi tối không thể tránh khỏi bị phạt.
Này đã là chuyện thường ngày đơn giản giống như uống nước.
Cố Nguyên nhấp môi, vừa định đứng dậy, nhưng bắp chân tê mỏi không có chút sức lực nào. Cậu ngồi im trên đất, không biết phải làm sao.
Lục Cẩm Thành nhìn thiếu niên không cử động, lại tưởng đối phương muốn làm khó mình. Hắn nhìn qua, giọng điệu mang theo chút lạnh nhạt không dễ phát hiện: “Thiếu gia?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-benh-kieu-rat-yeu-ta/1005159/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.