Cậu ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai.
Lúc này Lục Cẩm Thành đứng ở một bên, thẳng tắp giống như một cây lãnh tùng, đạm bạc nói: "Thiếu gia, cậu nên dùng cơm."
Cố Nguyên lấy lại tinh thần, hỏi: "Chỉ có một mình tôi ăn sao?"
Lục Cẩm Thành nói: "Nếu thiếu gia muốn đợi Cố tổng, chỉ sợ phải chờ tới thứ bảy."
Cố Nguyên nga một tiếng. Cậu đã đói bụng lắm rồi, cho nên nghe thấy không có người đến liền cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Nhưng cậu cảm thấy nhiều đồ ăn như vậy, một mình cậu không thể ăn hết, rất lãng phí.
Vì thế Cố Nguyên miệng ngậm một chiếc bánh bao, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh, mềm mại hỏi:
" Anh không ăn sao?"
Lục Cẩm Thành đối diện với đôi mắt ướt át giống mèo con, lãnh đạm lên tiếng: "Thiếu gia đã quên sao, tôi chỉ là một người hầu trong Cố gia, không có quyền ngồi cùng bàn với chủ nhân."
Không biết có ảo giác hay không, Cố Nguyên cảm thấy tuy rằng ngữ điệu của Lục Cẩm Thành rất lạnh lùng, thế nhưng lại có ý vị trào phúng rõ ràng.
Cậu chớp đôi mắt, còn tưởng rằng đó là ảo giác.
Cố Nguyên nhìn một bàn thịnh soạn, từ nhỏ cậu đã không thích bỏ đồ ăn, vì thế bèn hỏi lại: "Lục Cẩm Thành, anh đã ăn cơm rồi sao?"
Hỏi xong Cố Nguyên liền nhớ tới trước kia nguyên chủ chưa bao giờ thấy Lục Cẩm Thành ăn bữa sáng. Sau khi nguyên chủ ăn xong, hắn sẽ đưa cậu đến trường, sau đó liền đến công ty ba cậu làm việc.
Nói cách khác, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-benh-kieu-rat-yeu-ta/1005156/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.