Cố Nguyên bắt lấy chăn, nghĩ nghĩ nói: "Mời vào."
Cửa phòng bị đẩy ra, một người nam nhân đi đến. Hắn vóc dáng rất cao, trên dưới 1 mét 87, trên người mặc trang phục được cắt may khéo léo. Ngũ quan tuấn mỹ, mặt mày thâm thúy, nhưng quanh thân lại mang theo một loại hơi thở lãnh đạm hờ hững.
"Thiếu gia."
Nam nhân thanh âm trầm thấp.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên trên giường, thâm thúy mặt mày, lại là mang theo một chút lạnh băng nghiêm nghị.
Cố Nguyên phát hiện đối phương tuy rằng nhìn chính mình, nhưng lại không cảm thụ được sự tôn kính nào, cậu thậm chí có chút sợ hãi đối phương.
Nhưng hệ thống lại nói với cậu: "Ký chủ, cậu ở thế giới này nhiệm vụ chính là bắt nạt Lục Cẩm Thành, thẳng đến Cố gia phá sản, bị hắn thâu tóm."
Nam nhân hơn hai mươi tuổi trước mắt là trợ thủ đắc lực của Cố Lâm. Nhưng không có ai biết Lục Cẩm Thành tiến vào Cố gia là vì cái gì.
Mà Cố Lâm cũng sẽ không nghĩ đến, trợ thủ đắc lực nhất của hắn, chó săn trung thành hắn luôn tin tưởng sẽ phản bội hắn. Không chỉ có nuốt chửng Cố gia, hơn nữa này thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, phiên vân phúc vũ.
Cố Nguyên có điểm lo sợ nói: "Chính là tôi..,. Sẽ không bắt nạt người khác."
Cậu vẫn luôn là bé ngoan, một đứa trẻ tốt. Loại chuyện bắt nạt người khác này, cậu sẽ không làm.
"Có thể đổi nhiệm vụ khác không?" Cố Nguyên nghiêm túc nghĩ nghĩ nói.
Hệ thống nói: "Không thể, nguyên chủ bắt nạt Lục Cẩm Thành như thế nào, ký chủ liền như thế ấy mà làm là được."
Cố Nguyên không nói chuyện, cúi đầu.
Nguyên chủ đối xử với Lục Cẩm Thành rất tệ. Không chỉ có gọi lắm hắn làm cẩu, nhiều lúc sẽ vu oan hãm hại đến người nam nhân. Thường xuyên vừa đánh vừa mắng, nhiều lúc còn gây khó dễ với hắn.
"Thiếu gia, xin hỏi cậu có gì phân phó không?"
Nam nhân thanh âm lại lần nữa vang lên, không có một chút phập phồng, cũng không có chút nào không kiên nhẫn. Nhưng lúc Cố Nguyên ngẩng đầu lại đối diện với cặp mắt sâu thẳm như đáy hồ, làm cậu không khỏi rùng mình một cái.
Lục Cẩm Thành đang nhìn cậu, rồi lại như là không đem cậu để vào mắt.
Như là đang nhìn một cái đồ vật bỏ đi.
Cố Nguyên cúi đầu, nắm chặt nắm tay. Cậu không phải cố ý muốn bắt nạt người khác, cậu cũng chỉ là muốn được tồn tại.
Vì thế cậu bắt chước nguyên chủ ngữ khí, ngày thường ngữ khí kiêu ngạo như vậy, nhưng là nói ra lại biến thành nói lắp nãi hung:
"Anh lại đây.... Cho tôi xuyên vớ."
Thiếu niên thanh âm mềm mại.
Lục Cẩm Thành nhìn qua, ánh mắt dừng ở thiếu niên trên người. Đối phương ngoan ngoãn mà nhấp môi, thấy không rõ thần sắc trên mặt. Hắn rũ đôi mắt xuống, ngữ khí trước sau như một lạnh băng: "Vâng, thiếu gia."
Nam nhân ngồi xổm xuống thân mình, nửa quỳ xuống dưới, trên tay hắn mang một đôi bao tay màu trắng. Khớp xương rõ ràng, thập phần thon dài.
Cố Nguyên liền tính ở Cố gia thời điểm cũng đều chưa từng sai sử người khác như vậy, cũng chưa từng có ai xuyên vớ cho cậu. Cậu cảm thấy như vậy rất khi dễ người khác.
Cậu ở trong lòng nói một tiếng rất xin lỗi, sau đó duỗi chân qua đi.
Trong tầm mắt Lục Cẩm Thành xuất hiện một đôi chân truyết trắng. Bàn chân nhỏ bé nõm nà, ngay cả đầu ngón chân cũng có một chút phấn nộm.
Mặt hắn không đổi sắc mà vươn tay cầm một chân lên. Cách bao tay, cũng có thể cảm nhận được bàn chân này rất mềm mại, còn có ấm áp.
Lục Cẩm Thành động tác hơi dừng lại.
Cố Nguyên lại cảm thấy có chút không thoải mái, không biết có phải hay không bởi vì lòng bàn chân quá mức kiều nộn, cứ cảm thấy bao tay đang nắm chân của cậu có thứ gì rất nhỏ đâm đau.
Cậu hơi nhấp môi, vốn dĩ không nghĩ nói. Nhưng rất mau cậu nhớ tới muốn bắt nạt người kia.
Vì thế Cố Nguyên hung ba ba nói: "Anh vì sao lại muốn mang bao tay? Là chê chân tôi dơ sao?"