Quý Tiệp không ngờ tớilần đầu tiên mình chủ động hẹn lại bị cự tuyệt.
Nhưng bị cự tuyệt khôngphải là nguyên nhân làm anh bực mình, mà là anh suy nghĩ đến nát óc, thứ bảy côrốt cuộc là hẹn với ai? Chẳng lẽ là đàn ông?
Sáng sớm thứ bảy, anhđịnh lái xe đi leo núi, nhưng mới đi được một đoạn, anh càng nghĩ càng bực, lậptức quay đầu xe lại, đi đến nhà Ôn Gia Hinh, anh rất muốn biết rốt cuộc cô đãhẹn với ai? Xe mới đến gần nhà cô, thì đã thấy cô tay xách nách mang lên xe.
Cô gái này định đi đâu?
Rất tò mò, anh liền chạytheo phía sau xe cô, không bao lâu, anh thấy cô dừng xe trước viện mồ côi, côxuống xe đem đồ đi vào.
Ở trước cửa viện mồ côicó viện trưởng đang đứng cùng một đám nhóc nháo nhào la lên, “Chị bánh ngọt…Chịbánh ngọt đến kìa…”
Một đám nhóc quay quanhÔn Gia Hinh, cô giơ túi đồ lên cười vui vẻ. Cả nhóm thấy thế càng hét to hơn.
Viện trưởng cùng đám nhócvà Ôn Gia Hinh vui cười đi vào trong. Đến khi vào trong viện, cô lấy bánh ngọttừ trong túi ra, chia cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một cái.
Đám tiểu quỷ kia ăn rấtngon miệng, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Lúc Ôn Gia Hinh tạm biệtviện trưởng và mấy đứa nhóc, cô định xoay người rời đi, thì chợt nhìn thấy cáchđó không xa dưới tán cây có một bóng người trông rất quen.
Người đó đang khoanh taytrước ngực, tao nhã dựa vào thân cây, kính râm đeo trên mặt che khuất nửa khuônmặt, nhưng vẫn không dấu được được nét mê người trên khuôn mặt ấy. Quý Tiệp saolại xuất hiện ở đây?
Anh chậm rãi tháo kinhxuống, lững thững đi về phía cô, khóe miệng còn lộ ra nụ cười yếu ớt, “Thì racô từ chối đi chơi với tôi là tại vì đem bánh lại cho mấy đứa nhóc ở viện mồcôi?”
Mặt cô đỏ lên, “Tôi hứavới tụi nó là vào đầu mỗi tháng thì sẽ đem bánh đến cho tụi nó. Nếu tôi khôngtới, mấy đứa nhóc sẽ rất thất vọng.”
“À, vì không muốn làm tụinó thất vọng, nên cô nhẫn tâm làm tôi thất vọng, làm tổn thương lòng tự trọngcủa tôi?” Nói là trách móc, nhưng mà giọng nói lại rất dịu dàng.
“Tôi không dám làm tổnthương lòng tự trọng của anh, tôi làm sao có thể không nghĩ đến tiền lương củamình được chứ!” Cô sóng vai đi cùng anh, có thể nhìn thấy anh ở đây, ngoài trừngạc nhiên, cô cũng rất vui mừng, kỳ thật cô thật sự rất muốn gặp anh.
Từ chối lời mời của anh,cô còn giận mình đến cả đêm mất ngủ.
“Được, sáng nay tôi cònchưa ăn sáng.”
“Lại muốn làm tôi phá sảnhả?”
“Cô cũng nên vì làm tổnthương lòng tôi mà bồi thường đi chứ.” Anh cười rất thực mê người. “Hơn nữa mấycái bánh ngọt cô vừa mới mang cho mấy đứa nhóc, tôi cũng rất thích, cô tự taylàm sao?”
“Là em tôi làm.” Sau khiai nấy lên xe của mình, cô đưa anh đến tiệm bánh ngọt của em cô.
Giữa trưa nên khách trongtiệm cũng không nhiều lắm, Quý Tiệp chăm chú đánh giá cửa tiệm này, cũng khônglớn lắm, trang trí cũng rất đơn giản, tạo nên sự ấm áp. Chủ cửa tiệm này là mộtcô gái xinh đẹp khoảng 20 tuổi, có chút giống Ôn Gia Hinh, nhưng tính cách thìlại không giống nhau.
Ôn Gia Hinh thì khôn khéotinh ranh, còn em cô thì lại ngây thơ chất phác.
Vừa làm việc xong, Ôn GiaNhu thấy chị dẫn một người đàn ông đi vào, lập tức phát huy tam cô lục bà cônglực của mình, hỏi đông hỏi tây. Ôn Gia Hinh lười giải thích với Gia Nhu, xoayngười đi vào bếp nấu cơm, sáng sớm em gái đã làm rất nhiều bánh ngọt, cho nêncô không muốn làm phiền đến em gái, tự mình xuống bếp nấu cơm, dù sao anh cũngđã tự tay làm cơm cho cô ăn.
Ôn Gia Nhu thấy cô đi vàotrong bếp, tận dụng thời cơ lập tức kéo ghế ngồi bên cạnh Quý Tiệp, không nóihai lời liền hỏi.
“Anh trai, anh có quan hệgì với chị em vậy? Bạn trai sao?” Cô nói thật nhỏ, nhưng ánh mắt lại lóe lênánh hào quang, tâm trạng rất phấn khích, “Nói nhỏ cho anh biết, chị em đến từngtuổi này nhưng chưa từng đưa bạn trai về nhà. Có nhiều khi em nghĩ không biếtcó phải…. bạn trai chị ấy là nữ?”
Quý Tiệp cười mỉm, em gáiÔn Gia Hinh quả thực rất vui tính, nhưng anh lại thích nghe cô nói anh là bạntrai của Ôn Gia Hinh, hoặc là tại vì anh cũng muốn chức danh bạn trai này lâurồi.
“Anh cam đoan chị của emkhông có vấn đề gì về giới tính đâu.” Kinh nghiệm vài lần quyến rũ cô, anh dámchắc cô không có hứng thú với con gái.
“Thiệt không?” Ôn Gia Nhulập tức híp mắt nhìn anh, “Chẳng lẽ anh và chị em đã….” Cô đè thấp giọng nói,“Gạo nấu thành cơm?”
Anh chỉ cười nhẹ, cố ýtránh đi đề tài này, “Chị em là người rất nhân ái, tuy rằng tính toán tiềnlương rất chi li, nhưng cô ấy lại đối xử mấy đứa nhỏ ở viện mồ côi rất tốt.”
Ôn Gia Nhu rất dễ bị lừa,lập tức quên đi câu hỏi lúc này, nói, “Chuyện này cũng liên quan đến chuyện giađình tụi em.”
“Sao?” Lời của cô làm choanh rất hiếu kỳ. “Là chuyện gì?”
“Ba mẹ tụi em đã ly hônlúc tụi em còn nhỏ, bởi vì ba em thay lòng đổi dạ, ruồng bỏ mẹ con em để đitheo người phụ nữ khác, mẹ em không chịu nổi nên đã cắt tay tự sát, đểlại mình em và chị. Họ hàng không ai muốn nhận nuôi tụi em, năm đó chị em mới16 tuổi. Để trang trải cho cuộc sống này, chị em vừa học vừa làm rất vất cả….”Càng nghe tâm trạng Quý Tiệo càng ảm đảm.
Không nghĩ tới suốt ngàylạc quan, cãi cọ với anh, anh không tìm thấy chút tự ti hay nhát gan gì ở trênngười cô, ngược lại cô còn rất kiên cường.
“Chị em cảm thấy mấy đứanhỏ ở viện mồ côi rất giống tụi em, ba mẹ không còn, nhất định mấy đứa nhỏ sẽrất buồn, cho nên ngoài trừ mỗi tháng đưa bánh đến, lễ Noel chị còn dẫn bọnnhóc đi chơi trò chơi nữa.”
“Gia Nhu, làm ơn đừng đemchuyện nhà chúng ta tùy tiện nói cho người ngoài biết được không?” Từ trong bếpđi ra, Ôn Gia Hinh cầm mấy dĩa đồ ăn trên tay, cô trừng mắt nhìn em gái, “Việcxấu trong nhà đừng nói lung tung, xem ra em càng ngày càng nhiều chuyện rồi.”
Cô không cần người khácđồng tình, cho nên không thích kể ai nghe chuyện này. Nhưng một câu “ngườingoài” của cô làm cho Quý Tiệp nhíu mày. Thì ra trong mắt cô, anh chỉ là ngườingoài, điều này làm anh rất khó chịu.
“Mẹ, buổi chiều con vàTiểu Ba đi mua truyện tranh, mẹ cho con một trăm đồng đi!” Giọng Ôn Tiểu Khảitừ ngoài cửa truyền vào.
Đứa nhỏ gọi là mẹ làm choQuý Tiệp nhất thời chấn động.
Ai là mẹ của nó?
Ôn Gia Nhu lập tức móc100 đồng ra đưa cho Tiểu Khải, cúi người nói với con trai, “Con xem, chú này cóphải rất đẹp trai không, là bạn trai của dì con đó.”
“Em gái, không biết gìthì đừng nói lung tung.” Ôn Gia Hinh lập tức đỏ mặt, cũng sốt ruột nhìn QuýTiệp.
Quý Tiệp nhìn Ôn Gia Nhu,nói, “Nhóc con này… là con của em ?”
“Đúng vậy, con của em, ÔnTiểu Khải, Tiểu Khải, mau gọi chú đi.” Ôn Tiểu Khải ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏnhắn bốn mắt nhìn Quý Tiệp, một lớn một nhỏ nhất thời nhìn nhau không nói gì.
“Con em cũng họ Ôn ?Vậy chồng của em….”
“Con không có ba.” Nóbiết không có ba là điều dọa người, nhưng nó rất tự hào về mẹ và dì nó.
Quý Tiệp thoáng kinhngạc. Đứa nhỏ này tuy còn nhỏ tuổi nhưng nói năng rất ra hồn, trong mắt lạikhông có chút gì sợ hãi, lại còn rất thản nhiên. Ôn Gia Hinh dọn đồ ăn lên bànxong, xoay đầu sang nói, “Tiểu Khải, nếu buổi chiều cùng Tiểu Ba đi chơi thìgiờ ăn cho no đi, nếu không lát nữa lại đói bụng.”
“Dạ.”
Ôn Tiểu Khải ngồi cùngphía với Quý Tiệp, như là cha con vậy, mà Ôn Gia Hinh lại bận rộn y như mộtngười vợ, ân cần đem chén đũa cho bọn họ.
Ôn Gia Nhu ngồi xuống,miệng không ngừng nói, “Chị, chị cũng đã có bạn trai rồi, thì đổi việc làm đi,để khỏi bị tên Hitler tàn bạo cuồng làm việc đó áp bức, hại chị không có thờigian yêu đương, huống chi…” Đang chuẩn bị ăn cơm, Quý Tiệp đột nhiên nhướngmày, “Hitler tàn bạo cuồng làm việc?”
Ôn Gia Hinh biến sắc,dùng ánh mắt nhìn em gái ý bảo Gia Nhu im miệng, nhưng trời sinh Ôn Gia Nhuthiếu căn cơ, không đủ nhanh nhạy mà hiểu được ý chị mình.
“Đúng vậy, chị em bị têntổng giám đốc ác ma đó hại rất thê thảm, mỗi ngày về nhà đều trút giận lênkhách của em, làm hại Ông bánh ngọt rất sợ hãi, mỗi lần trước khi đến tiệm đềugọi điện thoại hỏi chị có trong tiệm không…”
“Em gái, em ăn nhiều thêmđi!” Cô hiện tại thật sự muốn bóp chết em gái mình rồi sẽ tự sát, trời ạ!Cô thật sự hận cái miệng bép xép của em gái mình!
Nhưng Quý Tiệp lúc nàylại hứng thú cổ vũ đối phương nói tiếp, “Vậy chị em thấy tổng giám đốc ác ma đóthế nào?”
“Cuồng vọng, tự kiêu tựđại, tùy hứng, vô phép, bá đạo, kiêu ngạo, em đoán chị em rất ghét tên Hitlerđó, bởi vậy mỗi ngày chị em đều nguyền rủa hắn uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹnchết. Còn định muốn sát thủ giết anh ta nữa chứ, sau đó sẽ phanh thây anh ta raquăng cho chó ăn, chị em còn nguyền rủa anh ta sinh con không có mắt…”
“Ôn Gia Nhu!” Ôn Gia Hinhrốt cuộc nhịn không được, lên tiếng ngăn cản, “Em làm ơn có thể im miệng điđược không?”
Cô lén nhìn Quý Tiệp, đốiphương lại nhìn cô mỉm cười đầy trêu chọc. Thảm! Người này biết cô nguyền rủaanh ta sau lưng, nhất định sẽ khó dễ cô.
“Thì ra tổng giám đốc củachị em lại là người tệ như vậy, không làm người ta ghét cũng uổng!”
“Tôi có thể giải thích.”Ôn Gia Hinh thà bị anh ta mắng nhiếc, còn hơn nhìn bộ dáng dửng dưng này củaanh.
“Cô nấu ăn rất ngon.” Anhkhông đầu không đuôi nói, nhưng câu kế tiếp mới là trọng điểm, “Nhưng khôngbiết trong đồ ăn có bỏ thạch tín không!”
“Giết người là phạmpháp.” Cô méo mó cười. Anh tiếp tục cười, không hề lên tiếng, cùng Ôn Tiểu Khảitận tình ăn cơm.
Sau khi ăn cơm no, ÔnTiểu Khải từ đầu đến giờ im lặng buông đũa, quay đầu nhìn Quý Tiệp, “Con đoán,chú chính là tổng giám đốc ác ma dì con muốn mướn sát thủ giết mà mẹ con nóiđến.” Dứt lời, Quý Tiệp liền cười to ra tiếng.
Ôn Gia Hinh tái mét.
Sau khi ăn cơm trưa xong,Quý Tiệp lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại, nói là muốn “cải trang đituần”, đột kích kiểm tra.
Vì để không bị ai pháthiện,trước khi đến trung tâm anh đến cửa hàng thể thao mua quần áo.
Ôn Gia Hinh buồn cườinhìn Quý Tiệp mặc bộ đồ thể thao, bộ dáng cứ như là sinh viên mới tốt nghiệp,còn rất hớn hở nữa.
“Tôi mặc như vậy chắc làsẽ không ai nhận ra.” Quý Tiệp soi kiếng, rất hài lòng với dáng vẻ của mình bâygiờ.
“Tôi nghĩ nói ra cũng sẽkhông có ai tin, tổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương lại giả trang như vậy cả.”
“Nè!” Anh quăng cho cô bộđồ thể thao của con gái, “Thay đi, chúng ta mặc quần áo cặp, thì càng sẽ khôngai nhận ra.”
Quần áo cặp? Cô hơi hoảngsợ, lời đề nghị này của anh làm cô thẹn thùng nhưng cũng rất chờ mong.
Được rồi, anh muốn giảtrang, thì cô sẽ làm theo. Thay quần áo xong, tóc cột cao lên, Ôn Gia Hinh nhìnrất năng động. Hai người đứng cùng nhau, cho dù ăn mặc rất đơn giản, nhưng côbiết đi chung với Quý Tiệp, giống như cả người là một viên kim cương chói lóa.
Hai người sóng vai đi vàotrung tâm thương mại, thật ra đây chính là một phần kinh doanh của tập đoàn LôiDương, vì diễn thì phải diễn cho giống, anh ôm cô vô cùng thân thiết, như làtình cảm rất khắng khít.
Ôn Gia Hinh trong lòngdao động, cảm giác hai người như là đang hẹn hò, trên người anh luôn tỏa ra mùivị nam tính rất đặc trưng, làm hại cô ý loạn tình mê.
“Một trung tâm thương mạinếu như muốn thu hút khách, chỉ dựa vào các mặt hàng thì còn chưa đủ,thái độ phục vụ của nhân viên rất là quan trọng, gần đầy tôi phát hiện tỉ lệkhách khiếu nại tăng cao.” Quý Tiệp nói nhỏ bên tai cô, môi gần như chạm vàotai Ôn Gia Hinh.
“Cô nói xem, nếu tôi cảitrang thành một người khách bình thường thì thái độ phục vụ của họ thế nào?”Anh hỏi tiếp
“Được, nhưng anh sẽ cóchừng mực sao? Anh rất hay soi mói người khác, đạt được yêu cầu của anh rấtkhó.”
“Cô luôn bênh vực ngườikhác, đối với cô mà nói mọi quyết định của tôi đều sai cả.” Tuy nói vậy nhưnggiọng nói của anh cứ như đang làm nũng, “Tùy cô, nhưng làm một tổng giám đốc ácma trong mắt cô cũng tốt lắm.”
Cô nhịn không được bậtcười, anh lúc này thật đáng yêu.
“Làm ơn, dáng vẻ anh bâygiờ cứ như là đang ghen vậy.” Đàn ông đôi khi cứ y như là con nít vậy.
“Tôi biết hình tượng bảnthân không tốt, cho nên ai đó mới mướn sát thủ giết tôi, còn nguyền rủa tôisinh con không có mắt nữa…”
“Ai nha, đâu có, từ nàyvề sau không có chuyện này nữa đâu.” Nhắc tới chuyện này, cô muốn về nhà ngaylập tức, vừa rồi ở trên xe cô còn vái lạy trời phật cho anh quên chuyện này đi.
“Được thôi, nhưng nhớ rõlà cô nợ tôi!” Anh lại kề sát tai cô uy hiếp, “Sớm muộn gì một ngày nào đó tôisẽ đòi lại.” Nói xong, anh cố ý cắn vành tai cô một cái.
“Này….” Cô muốn khángnghị hành động của anh, nhưng anh đột nhiên buông cô ra.
“Tôi đi toilet, ngoanngoãn ở chỗ này chờ tôi.” Dứt lời, anh không để ý đến vẻ mặt thẹn hóa quá giận,anh xoay đi chạy lấy người. Ôn Gia Hinh thật sự bó tay với anh, nhưng cô đã yêuanh rồi thì làm sao mà giận cho được.
Dù sao cũng đã giả trang,cô quyết định đi những cửa hàng gần đó coi xem sao, nhưng mới đi được hai bước,cô bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, thoáng chốc cô chấn động.
Đối phương dường như cảmgiác được ánh mắt của cô, cũng quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Đó là một người đàn ôngkhoảng năm mươi tuổi, ăn mặc sặc sỡ, trên mặt còn đeo kính râm, có thể nhìn raông ta lúc trẻ rất đẹp trai, chỉ là do năm tháng qua đi, hằn dấu vết trên khuônmặt ông, cho dù ông có ăn mặc thế nào thì cũng không thể che dấu được.
Người đàn ông đang ôm mộtphụ nữ, xoay người đối lưng với cô, nhưng từ xa cũng có thể nghe được mùi nướchoa nồng nặc trên người phụ nữ này. Lúc này, người phụ nữ đi vào cửa hàng,người đàn ông nhìn theo một lúc sau đó chậm rãi đi về phía cô, “Tiểu Hinh, đãlâu không gặp”.
Ôn Gia Hinh lạnh lùngcười, “Không thấy ông thì tốt hơn.”
“Nói chuyện với ba mìnhmà làm gì giọng nói mỉa mai vậy?” Đối phương đeo kính râm, tỏ ra mình vô tội,“Năm đó rời khỏi các con, ba cũng bất đắc dĩ thôi.”
“Tôi giải thích dùm ông,ông yêu tiền bạc quyền thế, mẹ con chúng tôi không giúp ông được, đúng không!”
“Con nói gì khó nghe vậy,cái gì mà yêu tiền bạc quyền thế? Ba chỉ muốn tìm kiếm hạnh phúc của bản thânmình thôi.”
“Phải không?” Cô cườilạnh, “Tôi đây hiểu rõ mẹ tôi không phải hạnh phúc của ông, chắc là vì bà ấyrất đẹp, không phù hợp với tiêu chuẩn của ông.”
“Tiểu Hinh, ba hy vọngcon có thể hiểu cho ba.” Ông đến gần cô, “Nếu con cần ba giúp gì, ba nhất địnhsẽ giúp con.”
“Tiền!” Cô không chút cảmxúc nói, “Tôi chỉ cần tiền, ông nợ tôi, nợ mẹ tôi, nợ em tôi, nhiều năm nhưvậy, ông không làm tròn trách nhiệm làm cha, hiện tại tôi cho ông một cơ hộiđền bù, năm trăm ngàn, đưa tôi số tiền đó, tôi sẽ không hận ông.”
“Năm trăm ngàn? Con saokhông đi ăn cướp đi?” Người đàn ông nháy mắt thay đổi, ông không muốn cãi cọ gìvới con gái mình, cũng không muốn mình mất mặt, cũng không muốn thật sự đền bù.
Lúc này, người phụ nữ từcửa hàng bước ra, thấy hai người đang nói chuyện, liền hung hăng lớn tiếng nói,“Ông xã, anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì bà xã, anhchỉ gặp người quen thôi.” Người phụ nữ đến gần bọn họ, ánh mắt khinh thườngnhìn Ôn Gia Hinh, “Người quen? Quen như thế nào?”
“Hả….. là con gái của bạnanh!” Ông không dám thừa nhận cô là con gái mình trước mặt vợ ông, đồng thờicũng nhìn thấy được ánh mắt khinh bỉ của Ôn Gia Hinh.
“Con gái của bạn ? Ngườibạn nào ?”
“Thì chính là con gái củalão Lý mà anh hay đánh golf cùng đó, nó là con riêng của ông ta, lão Lý khôngchịu cho nó tiền sinh hoạt, cho nên nó nghĩ đến đây nói ngon nói ngọt dụ anhđưa tiền.” Ôn Gia Hinh nghe ông nói vậy, cô tức muốn chết, vừa muốn nổi giậnthì một bàn tay to dịu dàng ôm cô kéo vào trong lòng.
”Em yêu, saolại đi lung tung, hại anh tìm nãy giờ, chú này là ai vậy ?” Quý Tiệp vữngvàng nói, ánh mắt khiêu khích nhìn người đàn ông.
Thấy anh tiếp dũng khícho mình, cô lớn tiếng nói, “Không biết, chỉ là người qua đường thôi. Vừa mớinhận lầm em là con gái bạn ông ta, đó tới giờ em chưa gặp qua ông ta lần nào,nhưng ông ta cứ đi theo em, em đoán là ông ta muốn tán tỉnh em.”
“Sao ?” Quý Tiệp cườigian xảo, ”Xem ra có người thật không biết lượng sức, kể cả vị hôn thê củatổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương mà cũng dám đụng tới, chán sống sao ?”
Vị hôn thê tổng giám đốctập đoàn Lôi Dương ? Đáp án này làm ông sửng sốt.
“Tổng giám đốc tập đoànLôi Dương ?” Hiển nhiên tập đoàn này rất nổi tiếng, hai mắt người đàn ôngsáng lên, “Vậy trung tâm thương mại có phải của anh phải không ?”
Quý Tiệp bất cần đời nhúnvai, “Đúng vậy, hôm nay tôi dẫn vị hôn thê đi dạo phố, cô ấy nói muốn để tự doquyết định mua sợi dây chuyền nào, bà xã à, thật là phiền phức, anh không biếtchọn đâu, cũng có mấy trăm ngàn thôi, cứ lấy hết đi, em xinh đẹp như vậy, đeothế nào cũng đẹp mà.”
Người đàn ông thoáng chốctái mặt. Tiểu Hinh khi nào quen được người giàu có như vậy ? Tổng tài tậpđoàn Lôi Dương không phải so với bà vợ mập của hắn còn giàu hơnsao ?
“Ha ha, Tiểu Hinh, ba…”Ông chưa nói xong thì Ôn Gia Hinh đã bị kéo đi.
“Cám ơn anh giúp tôi giảivây.” Cô biết dụng ý của Qúy Tiệp, anh chỉ là diễn một màn kịch mà thôi.
“Cô cũng giúp tôi giảivây vậy, coi như đáp trả lại.” Anh nhìn sắc mặt cô không tốt, vì cô có mộtngười cha vô lương tâm đến vậy.
Anh không muốn làm cô đaukhổ, anh vui vì có thể giúp được cô, là anh cam tâm tình nguyện làm vậy.
“Kỳ thật ông ta là….”
“Ba cô.” Anh tiếp lời. ÔnGia Hinh khiếp sợ nhìn hắn, “Anh làm sao biết?”
“Tôi nghe các người nóichuyện.” Bàn tay to nhẹ nhàng kéo cô vào lòng anh, giọng nói đầy vẻ đau lòng,“Tôi nghĩ có lẽ cô không muốn tôi nhìn thấy, cho nên tôi không lên tiếng, xinlỗi đã lén nghe các người nói chuyện.”
“Không có gì, tôi chỉ làkhông muốn người khác thương hại mình.”
“Tôi không thương hại cô,tôi đau lòng thay cô, cho nên mới nhịn không được ra mặt dùm cô, không muốn côbị người khác xem thường. Gia Hinh , cô không nên tức giận vì loại người đó,đừng để những người đó ảnh hưởng tâm trạng mình, cô không phải còn em gái vàTiểu Khải sao ?”
“Cám ơn…” Không đợi nướcmắt cô chảy ra, anh đã ôm chầm cô vào lòng.
“Nếu cô muốn khóc, tôi cóthể cho mượn vai mình.”
“Cám ơn….” Cô nghẹn ngàonói.
Bàn tay anh vuốt mặt cô,khóe miệng cười nói, “Tôi muốn làm việc thiện để cô dẹp bỏ ý định mướn sát thủgiết tôi.”
Cô lại nín khóc bật cười,“Anh hứa không nhắc đến chuyện này mà.” Người đàn ông này…. Làm cô vừa yêu vừagiận.
*******************************************************
“Lão Tiêu, ông làm gì ởđây ?” Sáng sớm mới bước vào công ty, cô liền thấy lão Tiêu đeo cái bópngang hông đứng nhịp nhịp chân trong sảnh tập đoàn Lôi Dương.
Ôn Gia Hinh lo lắng hỏi,“Ông có biết đây là đâu không, ở đây không cho phép người ngoài tùy tiện vàođâu, chẳng lẽ ông muốn bảo vệ đuổi ông ra ngoài hả?”
“Nghe tôi nói, hôm naytôi tới đây là…….”
“Đi nhanh, ông chủ củatôi là người thiết diện vô tư, nếu lỡ lát nữa anh ta thấy ông, thế nào cũng kêubảo vệ đuổi ông ra ngoài, rồi đưa ông đến đồn cảnh sát.” Cô kéo tay ông đi rangoài.
“Này, cô cũng phải nghetôi nói hết đã.”
“Còn nói cái gìnữa ? Tôi biết trước kia ông hay nghe ông chủ đàn áp tôi, nên ông muốn trảthù phải không ?! Nhưng tôi chỉ nói đùa thôi, hơn nữa gần đây tôi pháthiện anh ta cũng không phải xấu lắm.”
“Tiểu Hinh, chẳng lẽ côđổi tính rồi sao ?” Lão Tiêu cười mờ ám.
“Đúng vậy, tôi đổi tínhrồi, ông mau đến cửa hàng bánh của em tôi đi, hôm nay ăn miễn phí, tôi mờikhách.”
Cô một đường kéo ông đithẳng ra ngoài, đúng lúc gặp Quý Tiệp mặc âu phục từ cửa đi vào, cô sợ tới mứcđem lão Tiểu dấu phía sau mình. Thấy thế, Quý Tiệp liền đi đến bên cô, nhíumày, giống như suy nghĩ gì đó.
“Anh đừng hiểu lầm, ôngta là ông ngoại của tôi, đi lạc đường mà thôi, tôi sẽ dẫn ông ấy về ngay.”
“Ông ngoại, sao ông lạitới đây ?” Quý Tiệp nhìn lướt qua người sau lưng cô, vẻ mặt khó hiểu.
“Hả ? Anh gọi ông ấylà ông ngoại ?” Ôn Gia Hinh nhất thời khó hiểu, nếu anh ta muốn giatăng tình cảm với cô thì cũng không cần nhận người nhà bậy bạ vậy chứ.
Lão Tiêu cũng không bấtngờ gì, ông cười ha ha, “Hôm nay sinh nhật bạn già của ông, ông muốn đến côngty làm cho ông ta bất ngờ.”
“Phải không? Hôm nay làsinh nhật của chú Chu?”
Chú Chu? Ôn Gia Hinh nhíumày suy nghĩ, cô nhớ rõ Quý Tiệp chỉ kêu trưởng ban giám đốc là chú Chu, mà lãoTiêu lại nói là bạn già, hơn nữa Quý Tiệp còn đang nói chuyện với lão Tiêu, màcòn gọi ông ấy là…. Ông ngoại?
Sắc mặt cô nhất thời biếnđổi, xoay qua trừng mắt nhìn lão Tiêu, “Ông là ông ngoại của Quý Tiệp?”
Chân tướng của đương sựđã bị vạch trần, cô thật sự chết khiếp, không nghĩ tới người hàng ngày dở dởương ương mua bánh ở tiệm của em gái cô lại là tổng giám đốc tiền nhiệm của tậpđoàn Lôi Dương – Tiêu Chấn Kì.
Mà lão Tiêu biết rõ côlàm việc ở tập đoàn Lôi Dương, biết rõ người cô mắng nhiếc là ai, lại còn giảngu giả khờ, bọn họ hai ông cháu đều giống nhau, đều khiến người ta tức giận.
Trong văn phòng, Quý Tiệpnghe lão Tiêu nói chuyện ông và Ôn Gia Hinh quen nhau, Quý Tiệp nghe xong cườirất to, ông ngoại của anh là người thế nào anh hiểu rất rõ. Nhưng nhìn thấy ÔnGia Hinh tức đến đỏ mặt, điều này mới làm anh cảm thấy thú vị.
“Thật sự không ngờ thì raÔn thư ký nhanh mồm nhanh miệng của tôi lại bị ông ngoại tôi gạt, ha ha ha…..”Quý Tiệp cười đến không kiềm lại được.
Cô trừng mắt nhìn anh,“Này, anh có biết ông ngoại của anh có quan hệ gì với tôi không?”
“Quan hệ gì?” Anh nhíumày hỏi.
Cô lập tức nhìn sang lãoTiêu, “Ông bình thường ở trong tiệm bánh gọi tôi là gì?”
“Dì.” Đối phương lập tứctrả lời.
Ôn Gia Hinh kiêu ngạoliếc nhìn Quý Tiệp, “Ông chủ yêu quý, ông ngoại của anh gọi tôi là dì, vậy anhnên gọi tôi là gì?”
Sắc mặt Quý Tiệp tối sầmlại, nói, “Này, ngay cả ông chủ của cô, mà cô cũng dám chọc sao?”
“Thì sao?” Cô to gan hỏingược lại anh, “Quý Tiệp, đắc tội với dì của ông ngoại anh, cũng chính là đắctội với bà tổ ngoại, anh có biết hậu quả là như thế nào không?”
“Thế nào?”
“Lão Tiêu, cháu của ôngvô phép vô tắc, ông không nhanh lấy gia pháp ra trừng trị anh ta?”
“Ôn Gia Hinh.” Một tiếnghét to vang lên, liền sau đó một bóng người tiến về phía cô, “Ngay cả ông chủmà cô cũng dám lấy ra đùa giỡn, xem hôm nay tôi trừng trị cô thế nào.” Nóixong, anh kéo cô vào lòng, hai tay chọc lét cô.
“Này, đây là văn phòng…ha ha ha… nhột…Lão Tiêu, nhanh kéo cháu ngoại ông ra cho tôi….ha ha ha…”
“Tôi là người thức thời,sẽ không quấy rối cháu ngoại tôi đeo đuổi con gái đâu.” Lão Tiêu cười khôngngừng, “Không làm phiền vợ chồng mới cưới nói chuyện nữa, tôi còn phải gặp ôngbạn già của tôi nữa.”
“Ai là vợ chồng mới cướivới anh ta, này, lão Tiêu, ông thật là không có nhân tính… ha ha ha …. QuýTiệp…. buông ra buông ra….nhột…. ha ha ha…”
Lão Tiêu thông minh bỏcủa chạy lấy người, để lại không gian cho hai người, đến khi cười đã đời, QuýTiệp mới buông tha cô, kéo cô ôm vào lòng, cằm nhẹ nhàng tựa trên đầu cô.
“Ông ngoại tôi hình nhưrất thích cô.”
“Người ông ta thích là emgái tôi kìa.” Cô giống như dần quen với việc bị anh ôm.
“Nhưng tôi nghĩ ông ngoạitôi rất thích cô làm cháu dâu của ông.” Anh nhân cơ hội hôn cô, hít lấy mùithơm trên người cô.
Ôn Gia Hinh bỗng nhiên đỏmặt, “Nói năng lung tung, cháu ngoại ông cũng đâu đeo đuổi tôi.”
“À, thì ra có người oángiận tôi theo đuổi không nhiệt tình sao?” Anh cười nói.
“Ai? Ai vậy?” Cô giả ngu,cho dù trong đầu cô lúc nào cũng mơ tưởng việc trở thành bạn gái của anh.
“À, vậy thì ra là lỗi củatôi, vậy thì tôi đây dùng một chút hành động để chứng minh.”
Anh cúi xuống mặt đối mặtnhìn cô, hai má cô ửng đỏ khiến người ta muốn cắn một cái.
“Quý….A…” Lời chưa nóihết thì đã bị anh hôn.