Sau khi đến bệnh viện thăm ba mẹ xong Gia Kì cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cố tình kêu Phi Ưng chở mình về nhà trước rồi tạo cho Tiểu Minh một không gian riêng với anh ta.
Ngồi trên xe Tiểu Minh không ngừng hỏi chuyện Phi Ưng.
Này anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
Phi Ưng lạnh lùng trả lời.
29
Có bạn gái chưa?
Chưa
Tôi có thể gọi anh là anh Ưng được không?
Tùy cô.
Tiểu Minh hết sức chịu đựng với sự nhạt nhẽo của anh ta, nhưng vẫn chưa có ý định bỏ cuộc.
Tôi có thể hẹn anh đi ăn không?
Tôi bận lắm.
Môi Tiểu Minh giật giật cảm thấy bất lực với sự cục súc này.
Về đến nhà cô liền gọi điện cho Gia Kì phẩn nộ.
Cậu xem anh có đáng ghét không tớ hỏi quá trời mà chỉ trả lời một hai chữ.
Gia Kì bật cười
Cậu đừng vồ vập như vậy coi chừng anh ta sợ cậu đấy.
Sợ gì chứ tớ có ăn thịt gì đâu mà sợ, thôi không nói với cậu nữa tớ đi làm việc đây.
Gia Kì cúp máy miệng vẫn cười cười với câu chuyện của cô bạn.
Mấy ngày nay Gia Kì rất an phận chỉ ở trong phòng hoặc đi ra thăm vườn, còn về phía Vu Quân anh ta đã mấy ngày không về nhà rồi hình như muốn né tránh cô thì phải, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn khi không gặp anh ta
Tối đó Gia Kì đang say giấc thì nghe có tiếng gì đó ở dưới lầu, cô nghĩ chắc là người hầu nói chuyện với nhau nên không để tâm, nhưng một lúc sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-chong-hac-bang-da-bi-thuan-phuc/782613/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.