Chương trước
Chương sau
Từ Khẩn Đinh trở về, David cùng Đại Nhất như là có ký kết ngầm, ban đêm thứ sáu cùng nhau chạy tới tìm chúng tôi chơi mạt chược, quấy rầy tôi cùng lão bản vốn có ý định xem phim suốt đêm.

Đêm nay không đến sáu giờ, hai người sẽ ấn chuông cửa, rõ ràng là tới kiếm cơm ăn nha! Đại Nhất theo tôi giống nhau đều là đệ tử nghèo, chạy tới chiếm tiện nghi lão bản coi như xong, nhưng David dựa vào bán tin tức tình báo Nhật tiến vào đấu kim, muốn ăn cái gì sơn trân hải vị làm sao lại không được? Sao lại chuyên lại đây đoạt ăn?

Căn cứ vào bản thân của hắn giải thích, nói là gần đây thật vất vả buôn bán lời được 100 vạn, tiền vừa chuyển tay liền vào tài khoản kẻ khác, thực hận, đành phải nghĩ biện pháp từ địa phương khác trợ cấp lại tổn thất.

Lão bản chẳng quan tâm, nhún nhún vai, hơn hai người ăn cơm, không khí ngược lại rất thân thiện; huống hồ Đại Nhất người này nhận thức rất tốt, cũng hiểu chuyện, ăn quỵt xong chung quy cũng giành thu thập chén đĩa, còn giúp tôi cùng nhau rửa chén, có hắn ở một bên nói nói cười cười, cũng thực vui vẻ.

Kế tiếp, chính là thời gian chà xát bài mà ba người kia cao hứng nhất.

Nghe nói muốn xem ra nhân phẩm một người, chỉ cần quan sát biểu hiện của hắn ở trên bàn bài, hoặc là thái độ lái xe là được; lời ấy quả nhiên không sai, tôi tuy rằng không giỏi chơi mạt chược, thế nhưng nhìn động tác của ba người kia trên bàn bài, cũng có một phen thú vị khác.

Nói thí dụ như, vẻ mặt David rất phong phú, đôi mắt xinh đẹp sau cặp kính lúc nào cũng xoay tròn, cẩn thận phân tích ba nhà kia ra bài gì, âm thầm suy đoán bài ở trong tay người khác, trù tính bài trong tay mình khi ra bên ngoài sẽ có xác suất ù hay không, phi thường cẩn thận.

Đại Nhất thần sắc một bộ lão thần khắp nơi, cà lơ phất phơ giống như không xem bài trên bàn là cái gì, tâm tình cực tốt, lão lại yêu giễu cợt tôi cùng David. Kỳ thật đánh bài của hắn rất cao minh, thường ở giữa lúc không thể nhận thấy liền phẫn trư ăn lão hổ, lấy bài của người khác để ù.

Lão bản đâu? Lão bản thì hơi nặng nề chút, trên mặt luôn mang theo biểu tình lãnh đạm, tiêu chuẩn vui giận cũng không có, căn bản không thể nào suy đoán trên tay y đến tột cùng cầm bài dạng gì.

Còn như tôi thì ngược lại, thật không biết mình nên đưa bài ra hay là giữ bài lại, mỗi lần ngay tại thời điểm tôi cố gắng mở to hai mắt sắp xếp tổ hợp bài, thì sẽ bị David thúc giục nhanh lên nhanh lên một chút, có lúc tâm hoảng hốt, tiện tay đã đánh mất bài tẩy, liền ── bị người ta ù rồi.

Mặc dù ngoạn rất thận trọng, thế nhưng, thấy bọn hắn vui vẻ, tôi cho dù bị bảo ngu cũng không quan hệ.

Hôm nay, David kiêu ngạo là nhà trên, xem bài mới vừa bắt được, sau khi nhiều lần lo lắng suy nghĩ, đã mở ra bài chim nhỏ.

“Oa, tôi đợi đã lâu a, ăn con gà con* của anh!” Đại Nhất một bộ hình dạng ha hả thật lâu, cầm bài David ra bên ngoài, đắc ý cười.

*: còn gọi là tiểu kê kê, cái này chắc biết hết rùi hén:”>

“Người Trung Quốc nói ăn cái gì bổ cái đó, cậu là bởi vì mình xấu hổ khi gặp người, mới muốn bổ nhất bổ có phải hay không?” David châm biếm lại, khuôn mặt hào hoa phong nhã lại nói lên chủ đề hủ bại đặc biệt vô cùng cay độc.

“Dùng của anh bổ? Kính nhờ, chim nhỏ của anh không đủ để nhét kẽ răng a, là bài trên tay tôi quá rách nát, đành phải miễn cưỡng ăn con gà kia…” Đại Nhất mặt không đỏ khí không suyễn âm thanh vọng lại.

Tôi nhịn cười, hai người kia biết mình đến tột cùng nói những cái gì sao? Lão bản thì không lộ vẻ gì, an toàn xuất ra bài.

“Ăn đều ăn còn ngại người ta nhỏ…” David tức giận tái vứt ra nhị đồng: “Cho cậu hai khỏa đản đản được không? Tôi nghĩ cậu nhất định thực thiếu thứ này!”=)))))

“Anh từ khi nào đã thành giun đũa trong bụng tôi rồi?” Đại Nhất đem bài đẩy: “Ù rồi!”

David đem hai đấm nắm chặt, tôi đoán nếu không phải vì duy trì biểu hiện tốt đẹp, hắn sẽ hướng cái cổ Đại Nhất mà bóp a.

“Đừng nóng giận, David, bài trên bàn thắng bại vốn là bình thường, anh coi, đến bây giờ thua thảm nhất chính là tôi, tôi cũng không nổi giận a! Chỉ cần còn đang trên bàn bài, còn có cơ hội xoay mình nha!” Tôi ý cười dịu dàng an ủi hắn.

Tiếp tục lụp nụp chà xát bài, tâm tình David cuối cùng bình phục một ít: “Nói đến chim nhỏ, Vincent, Hắc Ưng lần trước nhạ đến ngươi thật không đơn giản a!”

“Sao vậy?” Lão bản nhìn bài mới vừa bắt được trên tay, bất động thanh sắc hỏi.

“Nghe nói Long Dực hội ở Mĩ Quốc sắp phái một chuyên cơ tư nhân sang đây, chỉ định Hắc Ưng của Thành Đức hội hộ tống một nhân vật trọng yếu nào đó đến Mĩ Quốc…” David ném ra đông phong, tiếp tục nói: “Chuyên cơ nha, không biết là vị trong kinh giới nào có thể làm phiền Đại lão Long Dực hội cẩn thận như vậy…”

“Cả ngươi cũng không biết?” Lão bản cũng bị câu lên lòng hiếu kỳ: “Này cũng thật hiếm thấy…”

“Lần này tin tức thực phong tỏa rất chặt, chỉ có vài cái Đại lão trong hội biết, về phía Đài Loan đại khái cũng chỉ có Hắc Ưng mới biết được muốn hộ tống chính là ai!” David có điểm tâm động hướng qua: “Long Dực sẽ thả tay nhượng Hắc Ưng người trẻ tuổi kia toàn quyền phụ trách chuyện tình bảo hộ vị kia ở Đài Loan, có thể thấy được bản thân của gã tương đối đã được tín nhiệm xem trọng…”

Lão bản trầm mặc, động tác trên tay đình chỉ, tựa hồ suy nghĩ cái gì.

Đại Nhất nghe không hiểu hai người kia nói rốt cuộc là cái gì, có điểm thiếu kiên nhẫn nhìn về phía tôi, tôi quay về với một cái nhún vai: “Đừng nhìn tôi, Đại Nhất, nhóm đại nhân có đại sự, chúng ta tiểu hài tử đừng xen vào.”

Nghe được tôi đây nói, lão bản lấy lại tinh thần, dùng một loại nhãn thần kinh khủng làm da đầu người ta run lên xem xét tôi, không nói một câu.

Bị y nhìn như thế, tim một trận mềm nhũn, không chịu nổi dày vò, đành phải nhu nhu hỏi: “Lão bản, tại sao nhìn người như vậy? Em có nói sai lầm cái gì rồi?”

“Thụy thụy, cái gọi là khủng hoảng trung niên là chuyện sao vậy?” Y ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“… Sá? Khủng hoảng trung niên? Cái gì cùng cái gì a?” Tôi mở to hai mắt chỉ ngây ngốc hỏi, trong lòng còn hồ nghi, lời nói đêm nay có câu nào cùng “Khủng hoảng trung niên” có quan hệ?

“Em không phải cùng Đại Nhất nói anh đóng cửa hàng nguyên nhân là vì bị khủng hoảng của người trung niên quấy nhiễu? Vừa rồi em cũng nói anh cùng David là hai cái người lớn tuổi, mà các em vẫn là tiểu hài tử, sao vậy, thực sự chê anh già rồi có phải hay không?”

Oa, nguyên một buổi tối, đây là câu nói dài nhất của lão bản, có thể thấy được ── tôi cười trộm ── y thật sự rất để ý vấn đề tuổi tác a.

“Em khi nào nói qua anh lớn tuổi? Em chỉ nói anh cùng David là đại nhân, là đại nhân thành thục ổn trọng, mà Em cùng Đại Nhất là tiểu hài, là mao đầu tiểu tử, anh đừng một người ở bên kia loạn tưởng!”

Thấy lão bản vẫn là không hờn giận, tôi còn nói: “Khi đó Đại Nhất liên tục hỏi lý do anh đóng cửa hàng, tôi cũng không thể nói anh là một cái thùng dấm đi! Đành phải tùy tiện bài một cái nguyên nhân cho qua, anh đừng tưởng là thật nha!”

“Thế nhưng…” Nghe thấy tôi trước mặt mọi người vạch trần nhược điểm của y, lão bản có điểm xấu hổ, muốn nói cái gì lại im miệng.

“Nhạ, lão bản, đừng nóng giận, em đưa ra năm vạn cho anh ăn…” Tôi giả bộ đáng yêu cười, bắt từ trong tay hé ra bài thoạt nhìn rất nguy hiểm đưa đến trước mặt y.

“Ăn không được…” Nhìn bài trong tay, lão bản có chút không được tự nhiên, lại có chút gian ác: “Anh muốn ăn cái khác…”

Nơi này phong ba mới vừa dừng, đến phiên David sờ bài xá bài, hắn thật cẩn thận đưa ra bài Đại Nhất đã cho qua, sách lược thành công làm cho vẻ mặt Đại Nhất buồn bực.

“Yêu, vẫn duy trì giữ cửa, bài lớn có phải hay không?” David che miệng xấu xa cười.

“Còn không phải anh không tẫn tận nghĩa vụ uy tôi ăn no?” Đại Nhất tà trừng hắn: “Lần này tôi sẽ không ăn anh không bính anh, chính mình giúp tự mình giải quyết, tự mình tới tìm!”

“Nghĩ muốn tự tìm? Không dễ dàng như vậy!” David cố ý hướng Đại Nhất xuy một hơi: “Xem tôi đem vận khí của cậu thổi cho rụng!”

Đại Nhất đầu dời, né qua, sờ hé ra bài, làm như thật nhắm lại dùng tay ma sát ── chán nản đem bài đưa ra phía trước.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn xem không phải bài mình muốn, vội vàng lần lượt sờ rồi lần lượt đưa ra trước; lão bản lắc đầu, thần sắc cũng không tốt lắm, tiếp theo David tâm nhỏ nhen hé ra bài.

Đại Nhất chà xát chà xát tay, đang chuẩn bị sờ bài, đột nhiên a một tiếng kêu lên.

“Tôi nhớ ra rồi!” Vẻ mặt đầy bộ dáng hưng phấn.

Nhìn hắn nóng lòng muốn thử lại có chút kiêng kị, tôi không khỏi tò mò hỏi: “Đại Nhất, cậu nhớ tới cái gì?”

“Ai nha, thiếu chút nữa đã quên tuyệt chiêu na!” Hắn không có hảo ý hướng tôi cùng David trên mặt vòng vo chuyển: “Thạch thụy, cậu có hay không từng nghe qua, khi vận may không tốt, chỉ cần sờ sờ mông cái bô* chính mình, liền nhất định có thể đổi vận?”

*: cái này là nguyên bản tác giả ghi a! lúc trước xem bộ Tiểu Long Nữ Bất Nữ cũng có thấy từ này, các nàng edit bên nhà ấy bảo đây là cách gọi bạn gái ở TQ ngày trước, họ quan niệm nữ nhân chỉ dùng để “xả” nên gọi nữ nhân là cái bô =.=!

“… Dường như có nghe qua…” Tôi nghĩ đến thời điểm bồi Đại Nhất chơi mạt chược trước kia, đích thực theo trong lời nói vui đùa của bọn họ có nghe qua loại chiêu số chưa chứng thật này: “Cho dù có, cậu hiện ở nơi nào tìm nữ nhân lại đây?”

“Chỉ cần người lớn lên xinh đẹp, tôi tạm dùng đi!” Đại Nhất trước ngắm ngắm tôi, cảm nhận được ánh mắt sắc bén của lão bản trừng hắn, hậm hực mà đem ánh mắt chuyển hướng David.

“Cậu… Đang nhìn nơi nào?” David giống như có dự cảm tai vạ đến nơi, thử hung hăng quay về trừng, lại không còn kịp rồi: “… Cậu!! Cậu dám sờ mông của tôi…”

Tay đạt được liền thu hồi, sờ bài tẩy nhìn nhìn, Đại Nhất cười đáp miệng hé: “Miễn cưỡng sờ! Từ cửa nhất* vừa sờ liền thành tam…”

* cửa này là tên quân cờ

___________________________________________

Chương này toàn nói về mạt chược, mà ta thì không biết gì về nó, nếu có ghi sai tên quân cờ các nàng chỉ ta nhá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.