Từ Vị mở mắt ra chính là một màu trắng chói mắt, cậu nheo nheo mắt. Âm thanh thấp thuần dễ nghe như tiếng đàn cello rơi vào tai cậu "Thật lợi hại, sốt cao, thiếu máu, suy dinh dưỡng." 
Từ Vị mất một lúc mới khiến mắt thích ứng được, hướng phía cửa nhìn sang, nam nhân đĩnh đạc đi tới, hắn mặc sơmi màu đen, thân như tạc tượng. Ký ức cuối cùng cậu nhớ là Chu Tư Dịch gọi cậu, cậu liền ngã xuống. 
Chu Tư Dịch đi tới trước giường bệnh khom lưng, tay đặt lên trán Từ Vị "Tôi có ngược đãi cậu không? Hửm?" 
Từ Vị ngừng thở, nhìn nam nhân trước mặt. Khoảng cách vô cùng gần, Từ Vị có thể thấy rõ lông mi Chu Tư Dịch, trên người hắn còn thoang thoảng mùi thơm của hoa lan. 
"Vẫn còn choáng váng?" 
Từ Vị hít thở không thông, họng có chút ngứa, cậu muốn ho khan mà không dám. Cậu muốn Chu Tư Dịch đứng xa một chút, trong lòng cậu nóng phát điên rồi. 
"Còn chưa tỉnh táo?" Chu Tư Dịch thu tay về, lúc ngã, trên trán Từ Vị sưng thành một cái bánh bao nhỏ. Thật xấu, mặt mày cơ hồ đều hốc hác. 
Không khí ngột ngạt, Từ Vị nín đến không chịu được, giơ tay che miệng ho kịch liệt. 
Chu Tư Dịch nhíu mày kéo dài khoảng cách, Từ Vị mới thở ra một hơi, không khí tràn vào phổi, cậu mở miệng khô khốc “Anh Dịch." 
Chu Tư Dịch kéo qua một cái ghế ngồi xuống, đánh giá Từ Vị, hoài nghi tên nhóc này cố ý "Thế nào rồi?" 
Đôi mắt Chu Tư Dịch phi thường đẹp đẽ, dường như có vòng xoáy, Từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/196534/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.