Hiện tại thôi học là lựa chọn duy nhất của Từ Vị, thành tích học tập của cậu vốn không tốt. Ngoại trừ thi trường nghệ thuật còn lại không có khả năng đậu trường khác, mà theo đuổi nghệ thuật lại cần tiền. 
Từ Vị vì kiếm tiền đến cả người đều tiều tuỵ. Ngày thứ chín, mẹ cậu được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Bất quá vẫn là không có tỉnh táo, Từ Vị lần thứ hai gọi điện cho lão Miêu. 
"Có thể hay không giúp tôi tìm việc?" 
Mao Thời Tuấn sững sờ "Cậu thôi học rồi?" 
" Ừm" 
"Tan học tôi sẽ đến, gặp mặt rồi bàn tiếp." Bên kia là tiếng giáo viên đang thao thao bất tuyệt. 
Buổi tối chín giờ, Từ Vị cùng Mao Thời Tuấn tại quán ăn nhỏ gần bệnh viện gặp mặt. Từ Vị liên tục bôn ba, gầy hốc hác đi, không còn tinh thần như ngày trước. Mao Thời Tuấn gọi hai phần cơm, lấy hai lon nước cam mở ra đưa Từ Vị một lon, chính mình uống một ngụm lớn. 
Trời đã nóng, quán ăn nhỏ, quạt máy uể oải quay, phừng phừng hơi nóng phả ra. 
"Cậu thật không đi học nữa?" 
"Không còn cách nào khác." Từ Vị vừa nói vừa lấy thẻ ra đưa Mao Thời Tuấn "Tiền cậu đưa tôi đã trả lại trong thẻ." 
"Tôi không vội dùng mà." Mao Thời Tuấn từ chối "Cậu cầm đi." 
Từ Vị cưỡng ép nhét thẻ vào túi áo Mao Thời Tuấn nói "Chút tiền này tôi lo được, nhà cậu cũng không dư dả gì." 
Mao Thời Tuấn cũng là bốn phương tám hướng cần đến tiền, thở dài "Buổi tối gần đây tôi đi làm đêm, một buổi hai trăm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/196523/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.