Từ Vị mang cái cổ đầy dấu hôn đi ra thấy Chu Tư Dịch vẫn còn mặc áo ngủ hờ hững, một bộ dáng thoả mãn nhàn nhã đi vào phòng tắm, quả thực muốn đạp chết hắn.
“Buổi sáng tốt lành.”
Tốt mẹ anh.
Từ Vị ôm cổ xoay người đi sang phòng để quần áo bên cạnh, cậu lấy một cái áo sơmi, nhưng vẫn không thể che được dấu vết trên cổ. Hôm qua lão Miêu luôn truy hỏi xe có phải của Chu Tư Dịch cho hay không, còn hỏi trên cổ cậu là cái gì, có phải khi đó lão Miêu đã biết cậu cùng Chu Tư Dịch phát sinh quan hệ.
Từ Vị cài lại núi áo, Chu Tư Dịch tiến vào.
Nhéo sau gáy Từ Vị, cậu nhảy dựng lên, “Làm gì vậy?”
Chu Tư Dịch đứng bên cạnh đợi Từ Vị sửa soạn xong, ngón tay thon dài lại lướt qua cổ Từ Vị, bỗng đem Từ Vị áp lên tường, cắn cắn vành tai, “Thật muốn đem cậu làm đến khóc than cầu xin tôi.”
Từ Vị huých hắn một cước, Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, “Không được động thủ với tôi nha.”
Từ Vị lười để ý hắn, hắng giọng một cái, “Có phải ai cũng đều biết kia ___ dấu hôn?”
“Cậu cảm thấy có người nào là không biết không?”
Từ Vị chính là không biết đấy, xấu hổ như vậy.
“Tôi phải đi trước _____” Từ Vị chợt nhớ tới một chuyện, hôm nay cậu có hẹn với công ty giải trí thời đợi Đổng Hán, “Tôi có việc, sẽ muộn mất.”
Từ Vị lao thẳng ra cửa, lại bị Chu Tư Dịch giữ lại, “Cậu có việc gì?”
Từ Vị né tránh ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/1356919/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.