“Giám đốc, ngài đang dẫn tôi đi đâu?”
“Tới rồi chẳng phải sẽ biết sao?”
Xe dừng lại trước một cửa tiệm trang sức, theo Khuất Viễn Lăng vào bên trong, ta không khỏi có chút nghi hoặc, hắn như thế nào lại đột nhiên muốn đi mua trang sức?
Khuất Viễn Lăng ở quầy tiền tinh tế coi, ta nhàm chán quay mặt ngó quanh, đột nhiên bắt tới một con mồi, nhất thời hai mắt sáng ngời nhìn tới tiểu nhân viên dễ nhìn của cửa hàng…….Ác ác, bộ dáng không tồi, môi hồng răng trắng, lưng và thắt lưng lại thon……
“Trác Cường, ngươi đang nhìn cái gì?”
Nghe đến âm thanh không hờn không giận của giám đốc, tim của ta nhảy lên một cái. Không tốt, bình dấm chua nhà ta lại đổ rồi, vội vàng lon ton chạy tới, cười nịnh: “Ta không xem loạn cái gì, dễ nhìn tối suất siêu cấp thế giới đang tại bên người ta, mấy tên nhà quê khác sao có thể lọt vào mắt ta?”
Khuất Viễn Lăng chỉ hừ một tiếng, chỉ vào một đống bông tai kim cương lóa mắt trên quầy, “Nhìn xem, ngươi thích cái nào?”
“Di, muốn ta chọn?” Ta lắp bắp kinh hãi.
“Vô nghĩa, nếu không mang ngươi tới làm gì? Là bông tai, chọn một cái đi.”
Ta nhướn người nhìn thoáng qua nhãn, đương trường sợ tới mức quát to một tiếng, “Sao đắt vậy a? Muốn tiền không có, muốn xác chết thì có một cái đây!”
Khuất Viễn Lăng cùng nhân viên cửa hàng đồng thời thực 囧 nhìn ta….
“Đây là em trai tôi, gần nhất trời lạnh dễ sốt, đầu óc có điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-nhuong-ta-thuong/2545490/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.